Bỏ qua giai đoạn đầu tiên khi con người bắt đầu sử dụng công cụ, các món binh khi ở thời gian này vốn chỉ được dùng cho các công việc như săn bắt, hái lượm hoặc thu hoạch... Các công cụ này chỉ bắt đầu có tác dụng chiến đấu khi nhu cầu mở rộng lãnh thổ, nhu cầu tìm kiếm tài nguyên xuất hiện.
Trong giai đoạn Trung Cổ, các món binh khí từ Âu đến Á đều đã đạt đỉnh điểm về chủng loại, số lượng lẫn những cách sử dụng khác nhau. Với việc các ghi chép về chiến trường, binh pháp, binh chủng đã được phổ biến rộng lớn, các kỹ sư chiến tranh cũng đã nghiên cứu cho ra nhiều chủng loại vũ khí khác nhau từ nhỏ gọn đến to lớn.
Tuy nhiên, kể từ sau giai đoạn đỉnh cao đó, binh khí chiến đấu, đặc biệt là kiếm và giáp đã ngày càng trở nên nhỏ gọn, thậm chí là mỏng manh hơn rất nhiều.
Đầu tiên, hãy lưu ý rằng binh khí chuyên dụng đã phát triển qua từng thời kỳ để đảm bảo tối ưu khả năng chiến đấu hoặc khắc chế các món khiên giáp thông dụng.
Chẳng hạn như kiếm lưỡi cong tạo ra vết cắt sâu hơn và ngọt hơn kiếm lưỡi thẳng. Các loại kiếm bản lưỡi nhỏ, nhọn để dễ dàng xuyên qua kẽ hở trên giáp, cũng như khắc chế giáp lưới. Các loại chùy, búa chiến ra đời để chống lại các hiệp sĩ giáp nặng, giày.
Tuy nhiên, dù đã phát triển rộng lớn đến thế, thế giới binh khí đã ngay lập tức bị thu nhỏ trở lại chỉ còn gói gọn trong lưỡi lê và kiếm rapier (tiền thân kiếm liễu). Súng ống là thứ đã góp phần rất nhiều vào sự thay đổi đó.
Sức mạnh của súng đạn vượt xa sức chịu đựng của khiên giáp. Vì thế dần dà các loại giáp dày bị thay thế bằng các lớp giáp mỏng hơn. Kiếm trong giai đoạn mới cũng không còn là vũ khí chính cho binh sĩ mà chỉ còn đóng vai trò là vũ khí phụ sau khi súng đã hết đạn.
Do đó, những thanh kiếm dày với sức công phá lớn cũng dần bị thay thế bằng những thanh rapier hay những thanh sabre nhỏ, thuôn dài đầy tốc độ.
Sự thay đổi này là hoàn toàn có lý do của nó. Bên cạnh yếu tố trang bị nhỏ, gọn để quân đội dễ di chuyển, hãy nhớ rằng súng trường của thời xưa có thời gian nạp đạn khá lâu. Thời gian nạp đạn của các tay súng là khoảng thời gian họ dễ bị tấn công nhất. Chưa kể súng đạn trong thời gian này cũng không đảm bảo khả năng tác chiến nhanh gọn trong các trường hợp bất ngờ. Vì thế kiếm vẫn là một món vũ khí còn giá trị sử dụng, đặc biệt là ở các trường hợp đánh úp hoặc xáp lá cà.
Dù vậy, kiếm thuật có phát triển như thế nào cũng không thể đọ kịp với sự tiến bộ của súng ống. Càng về sau, súng ngày càng nhỏ gọn, tốc độ bắn, nạp đạn cũng ngày càng cao khiến binh khí mất đi hoàn toàn giá trị chiến đấu trên chiến trường hiện đại.
Bạn nên quan tâm