Bạn hẳn rất quen thuộc với những câu chuyện về các ngôi sao bóng đá vượt qua tuổi thơ cơ cực. Có những người nghèo và một số người rất nghèo. Nhưng điểm chung trong hành trình theo đuổi giấc mơ bóng đá của họ là sự ủng hộ của gia đình. Trong câu chuyện thành công luôn có hình bóng ai đó, hoặc cha, hoặc mẹ hoặc cả hai, đôi khi là những người khác nữa.
Christopher Samba không có may mắn đó. Sinh ra tại Paris nhưng gia đình anh sớm chuyển về Rouen để sống trong khu ổ chuột phức tạp và nghèo nàn nhất thành phố. Thế nhưng khi Samba chưa cảm nhận đầy đủ cuộc sống đói khổ mà mình sẽ phải trải qua, mẹ anh qua đời.
Đó là lúc Samba 5 tuổi. Và để quên đi thực tại, anh tìm đến bóng đá. Những màn quần thảo trên đường phố, bùn lầy hay bãi đất hoang là khoảng thời gian Samba cảm thấy hạnh phúc nhất.
Tuy nhiên, bố của Samba cùng cô vợ mới không cho rằng bóng đá tốt cho cuộc sống. Họ muốn anh tập trung học tập. Vấn đề là Samba không có hứng thú để giam mình trên ghế nhà trường khi đầu óc chỉ nghĩ về bóng đá. Cuối cùng, anh tự tìm cách cởi trói cho mình.
Nhờ tài năng, Samba được nhận vào lò đào tạo FC Rouen. Anh nói dối bố và mẹ kế rằng trường có chế độ nội trú. Vì vậy, sẽ ăn ngủ và tập luyện tại đó cả năm. Thật ra thì không phải. Ban ngày Samba tập cùng các đồng đội. Sau đó tắm rửa và đi chơi. Khi tối đến, anh lang thang với chiếc áo khoác đựng trong túi để tìm chỗ ngủ.
Đôi khi Samba tìm được chỗ ưng ý trong công viên. Đôi khi là bậc xi măng bên trong sân vận động. Đôi khi trên hè phố. Anh ngủ ở bất cứ đâu với chiếc áo khoác đắp lên người và gối đầu lên chiếc túi vo tròn. Thỉnh thoảng Samba có thể ngủ nhờ nhà người bạn nào đó, nhưng anh không muốn nhận sự thương hại của người khác. Vì vậy chủ yếu ngủ ngoài đường, dưới cảnh màn trời chiếu đất.
"Những ngày khốn khổ đó chỉ khiến tôi mệt mỏi và khó chịu về thể xác, chứ không làm tôi sợ", Samba nói, dù khi ấy anh vẫn là một đứa trẻ.
Cuối cùng, thì dì của Samba phát hiện ra. Bà bắt anh quay về nhà. Nhưng Samba là một đứa trẻ ương ngạnh. Một khi đã rời khỏi nhà thì không quay lại, anh nghĩ, ít nhất cho đến khi giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp chưa thành. Anh muốn chứng minh cho ông bố và bà mẹ kế thấy họ đã sai.
Vậy là bà dì đành đưa Samba về ở cùng. Tuy nhiên đó là một cuộc sống nguy hiểm. Bà, cũng như những người khác trong "khu ngoại ô" - thuật ngữ ám chỉ cụm cư dân bị kỳ thị và sống ngoài vòng pháp luật - đều kiếm ăn phi pháp. Samba trở thành một phần của cộng đồng phức tạp đó, tham gia vào những vụ làm ăn nhỏ như "xoáy" xe đạp đến vụ lớn như buôn ma túy.
Đến một ngày, Samba chứng kiến cảnh tượng hàng đoàn xe cảnh sát ập đến. Một người mà Samba từng hợp tác trong vài phi vụ bỏ chạy trước khi bị bắt và lôi đi bởi 20 cảnh sát. Khoảnh khắc đáng sợ ấy thức tỉnh Samba. Khi ấy vẫn chưa đầy 15 tuổi, và anh biết rằng không thể tiếp tục sống theo cách này. Vì vậy, anh lấy chiếc túi rồi bỏ đi..
Lần này, Samba dấn thân vào một hành trình điên rồ. Số là trong trận đấu U15 giữa Rouen và Sedan, anh lập hat-trick và nhận được lời khen ngợi từ HLV đối thủ. Nó dấy lên ý tưởng trong Samba, rằng phải tự nâng cấp nghiệp bằng việc đến xin gia nhập Sedan.
Rouen cách Sedan hơn 300 cây số và cần 3 tiếng đi tàu. Nhưng trong túi Samba không có lấy một xu, chỉ có chiếc áo khoác. Vì vậy, anh vận dụng các mánh khóe học được ở "khu ngoại ô". Anh nhảy lên tàu và chơi trò rượt đuổi với nhân viên soát vé. Khi bị phát hiện, nhảy xuống và bắt chuyến khác. Rốt cuộc Samba cũng tới được Sedan, nhưng mất cả ngày trời thay vì 3 tiếng như những người có vé khác.
Từ ga tàu, Samba cuốc bộ đến trung tâm đào tạo của Sedan và xin gặp HLV. Khi ông ta đến, anh nói: "Thầy có nhớ em đã ghi 3 bàn vào lưới đội của thầy không? Hãy cho em 1 tuần để chứng minh khả năng".
Không cần đến một tuần, Samba được nhận vào CLB, hưởng chế độ nội trú và có một khoản lương nhỏ kèm theo. Năm 19 tuổi, anh lên đội một để khởi đầu cho cuộc phiêu lưu sau đó. Samba chuyển đến Hertha rồi trở thành trung vệ xuất sắc tại Premeir League trong màu áo Blackburn, trước khi gia nhập Anzhi Makhachkala, sát cánh cùng Roberto Carlos và Samuel Eto’o. Anh cũng có giai đoạn ngắn khoác áo QPR để làm đồng đội với Park Ji-sung.
Giải nghệ vào năm 2018 sau 16 năm chinh chiến khắp châu Âu và tích lũy được gia tài kha khá, Samba có thể tự hào về những gì đã trải qua. Anh tự mình làm nên tất cả và cho ông bố thấy, bóng đá không chỉ là một trò chơi.
Bạn nên quan tâm