Bất kỳ người hâm mộ MU nào cũng tự hào nói rằng, họ có thể kể hết tên những anh hùng trong chiến tích giành cú ăn 3 năm 1999. Đó là Ryan Giggs, đội trưởng Roy Keane, cặp song sát Dwight Yorke, Andy Cole, tác giả của 2 bàn thắng phút bù giờ trong trận chung kết Champions League, Tedđy Sheringham và Ole Gunnar Solksjaer, hay chàng tiền vệ điển trai David Beckham hoặc thủ môn Peter Schmeichel. Tuy nhiên, không chắc họ đã nhớ Nick Culkin.
Nghe khá lạ, phải không? Nhưng Culkin không phải một người vô tình đi lạc vào thế hệ ăn 3. Thủ môn người York City gia nhập lò đào tạo MU năm 1995 khi mới 17 tuổi và kể từ mùa giải 1998/99 đóng vai trò dự bị cho Peter Schmeichel và Van der Gouw.
Đó là một sự may mắn của Culkin bởi các đồng đội của anh đã làm nên kỳ tích vô tiền khoáng hậu: thâu tóm cả 3 chiếc Cúp danh giá Premier League, FA Cup và Champions League. MU đã chơi 64 trận cả thảy trong mùa giải ấy song Culkin không ra sân phút nào. Không sao cả, nó vẫn giúp anh trở thành nhân vật độc nhất vô nhị trong lịch sử khi mang về nhà 3 tấm huy chương danh giá mà thậm chí ngồi dự bị cũng không.
Culkin cũng không hề buồn với điều đó. Theo anh, việc được tham gia cùng đội trong mùa giải tuyệt vời đó là một trải nghiệm vô giá. "Tôi đã góp mặt vào công cuộc chuẩn bị cho các trận đấu lớn, những buổi họp nhóm và thảo luận chiến thuật, đồng thời được hướng dẫn bởi Van der Gouw và chứng kiến các kỹ năng phi thường của Schmeichel", anh nhớ lại.
Sau khi đoạt cú ăn 3, Schmeichel rời khỏi Old Trafford. Thế nhưng Culkin vẫn an vị ở vị trí thủ môn số 3 bởi sự xuất hiện của Mark Bosnich, thậm chí rớt xuống thứ 4 khi có thêm Massimo Taibi. Thật bất ngờ, chính khoảng thời gian ấy Culkin lại được ra sân, lần ra sân đầu tiên và cũng lời duy nhất của anh tại MU cũng như tại Premier League.
1 tuần trước khi Taibi được đưa về còn Bosnich chưa sẵn sàng, Culkin được ngồi trên ghế dự bị trong trận đấu với Arsenal. Phút 90+4, Pháo thủ bị dẫn 1-2 và dồn mọi hy vọng vào pha đá phạt bên cánh phải. Van der Gouw đã giữ quả bóng trên vạch vôi nhưng Martin Keown vẫn lao vào, sau đó thúc nguyên đầu gối vào mặt thủ môn người Hà Lan.
Thời khắc mà Culkin mong đợi đã tới khi các bác sỹ hét lên "thay người". Từ đường biên, Sir Alex Ferguson ngoái về khu kỹ thuật: "Nick thân mến, sẵn sàng ra sân thôi nào". Culkin chỉ chờ có thế, quýnh quáng mặc áo và xỏ găng, chạy vội vào sân mà không cần khởi động.
Thật là khoảnh khắc trọng đại và Culkin nghĩ về những màn cứu thua sắp tới và việc phải giữ vững tỷ số 2-1 trước áp lực kinh người từ phía Arsenal. Đây rồi, quả bóng đã được ném tới vị trí của Culkin và anh đập nó một vài lần trước khi đặt nó thật cẩn thận xuống vạch 5m50. Thủ môn 21 tuổi lùi lại, ra hiệu cho các đồng đội để họ chú ý, rồi chạy đà, phát quả bóng thật mạnh lên phía trước.
Ôi thôi, trọng tài Graham Poll đã nổi hồi còi kết thúc trận đấu dù cho trái bóng vẫn đang bay trên không trung. Hết giờ. Màn ra mắt của Culkin cũng kết thúc ngay tắp lự.
Một lần nữa, Culkin không phiền muộn vì kết thúc quá sớm. Chỉ vày giây, có lẽ là 2 hoặc 3 giây, song anh vẫn hạnh phúc. "Tôi đã ăn mừng như thể vừa vô địch World Cup, với một cánh tay giơ lên theo kiểu Alan Shearer", thủ môn người Anh nói, "Tôi còn hạnh phúc hơn khi bước vào phòng thay đồ, Sir Bobby Charlton đã ở đó và cười với tôi. Tôi cũng nhận được tiền thưởng cho trận thắng đó, khoảng 1.100 bảng. Ngần ấy tiền cho 1 cú đá, và mùa hè đó tôi có một khoản để đi du lịch. Cho đến giờ tôi vẫn giữ tấm hóa đơn của món tiền ấy".
Sau ngày ấy, Culkin không ra sân thêm lần nào nữa. Anh được gửi đi cho mượn ở các CLB hạng dưới trước khi chính thức rời MU vào năm 2002. Culkin chơi thêm 3 năm tại QPR rồi giải nghệ ở tuổi 26 vì chấn thương đầu gối.
Rời xa bóng đá, Culkin gặp khó khăn về kinh tế trong khi có một gia đình nhỏ phải lo. Từ một thủ môn của đội bóng hay nhất nước Anh, anh trở thành người làm vườn quanh khu Đại Manchester. Để thêm vào khoản thu nhập ít ỏi ấy, Culkin cũng xỏ găng trở lại và bắt cho các đội nghiệp dư.
Nhìn lại sự nghiệp của mình, Culkin nghĩ rằng anh vẫn có thể cống hiến được nhiều hơn. Tuy nhiên cựu thủ môn MU không hối tiếc.
Anh thẳng thắn thừa nhận "bản thân không đủ tốt để chơi cho đội một Quỷ đỏ và cũng không thể bắt chước các kỹ thuật của Schmeichel để nghĩ đến chuyện thay thế". Anh cũng cười vì đi vào lịch sử theo cách khá kỳ quặc. "Sự nghiệp ngắn nhất, chỉ vài giây, tại MU và Premier League là 2 kỷ lục không bao giờ bị xô đổ", Culkin nói đầy tự tin.