"Tôi đã mất đi ý thức. Khi Lucas Moura ghi bàn phút 90+5, tôi nghĩ trận đấu đã kết thúc mà không biết rằng vẫn còn 1 phút nữa, một phút dài nhất đời tôi".
"Tôi đã phải sắm một bộ đồ mới sau trận đấu, bởi bộ cũ hư hỏng hết sau màn ăn mừng. Có lẽ sơ mi, cà vạt, và cả quần dài nữa nên được cho vào viện bảo tàng".
"Cảm xúc là thứ bạn không thể kìm nén vào giây phút đó, bạn phải giải phóng nó, và tôi đã khóc. Phải đến khi trở về khách sạn, đứng dưới vòi sen, tôi mới nhận thức rõ ràng những gì đã xảy ra, cũng như ý nghĩa to lớn của chiến thắng".
Mauricio Pochettino không tin vào mắt mình khi Tottenham giành chiến thắng trước Ajax.
Vào những ngày này, Mauricio Pochettino vẫn chưa hết ngất ngây với chiến thắng khó tin, và vô cùng ngoạn mục trước Ajax, sau đó hiên ngang tiến vào chung kết Champions League, lần đầu tiên trong lịch sử Tottenham. Và ông biết, ở Madrid, một chiến tích huy hoàng khác đang chờ đợi để rồi cái tên Pochettino sẽ trở thành nhân vật vĩ đại nhất suốt chiều dài 136 năm tồn tại của đội bóng Bắc London.
Và ở thị trấn Murphy, Santa Fe (Argentina), nơi cách London gần 8 ngàn cây số, ông cũng sẽ đi vào huyền thoại. Từ trước đến nay, vùng đất buồn tẻ với hơn 3.000 dân chủ yếu sống dựa vào nông nghiệp chưa từng sản sinh ra ai đó lừng lẫy đến thế.
Vào thập niên 70, 80 của thế kỷ trước, không ai ở Murphy nghĩ rằng Pochettino sẽ khiến họ tự hào. Lớn lên trong một gia đình thuần nông suốt 3 thế hệ, hầu hết đều dự đoán tương lai Poch cũng là một nông dân vật lộn trên những cánh đồng.
Là một cậu bé hiếu động và đam mê bóng đá, không sao cả, gia đình ủng hộ Pochettino cũng như ông anh Javier. Người Argentina ai chả thích bóng đá, bởi nó như một tôn giáo, và gia đình Pochettino vẫn tập trung quanh chiếc TV đen trắng chạy bằng máy phát điện để theo dõi các trận đấu của đội tuyển Argentina. Nhưng không có nghĩa được bỏ ruộng đồng.
Mẹ của Pochettino nhớ lại, trong trường hợp hai anh em đều có trận đấu, một trong hai phải tự giác xin nghỉ để ra đồng, leo lên chiếc máy cày và đảm bảo đất đã được cày xới cẩn thận. Ngay cả khi đã vào đội trẻ Newell’s Old Boys, Pochettino vẫn về nhà vào những ngày nghỉ để phụ cha mẹ. "Gia đình tôi là những nông dân chăm chỉ", ông nói.
Sự cần mẫn trong lao động ngấm vào máu của Pochettino từ khi còn bé.
Nhân nhắc đến Newell, việc Pochettino được lựa chọn là một giai thoại mà đến bây giờ, những người ở Murphy vẫn còn kể lại với sự ngạc nhiên.
Đó là một đêm năm 1985, khoảng 2 rưỡi sáng, Jorge Griffa, người đứng đầu Học viện và Marcelo Bielsa (người được mệnh danh "Triết gia" của bóng đá thế giới) đột ngột gõ cửa nhà Pochettino. Họ dự giải trẻ gần đó để xem giò một cầu thủ, nhưng không gặp, và trở lại Rosario thì lại quá muộn, vì vậy quyết định tạt qua nhà cậu nhóc Pochettino, nghe nói khá lắm và sắp ký hợp đồng với Rosario Central, kình địch của Newell.
Tới nơi thì Pochettino, lúc đó 13 tuổi, đang ngủ. Griffa và Bielsa, sau khi trò chuyện chán chê về các giống cây trồng, đã nằng nặc vào phòng, bảo ngó qua một chút cũng được. Và khi lật chăn lên, ngắn nghía đôi chân, Bielsa thốt lên: "Tuyệt thật, đúng là đôi chân của cầu thủ".
Hợp đồng được thảo ngay trong đêm, và thế là con đường bóng đá mở ra với cậu nhóc của trị trấn Murphy. Pochettino sẽ rời nhà với chiếc nệm êm ái và bắt đầu những buổi tối ngủ trên chiếc giường làm bằng xi măng, mà nó sẽ biến thành băng mỗi khi trời lạnh. Nhưng con nhà nông mà, ông không kêu ca hay phàn nàn, chỉ tập và tập.
Thân hình săn chắc nhờ những ngày lao động trên cánh đồng đã giúp "gã lực điền" Pochettino có một sự nghiệp cầu thủ hiển hách, với 582 trận đấu chuyên nghiệp ở các CLB và 20 lần khoác áo ĐTQG Argentina. Trong khi, sự chăm chỉ của một nông dân là phẩm chất nổi bật, khiến ông thành công trên bước đường huấn luyện. Là một người tham công tiếc việc, Pochettino dành cả ngày, trừ lúc ngủ, để chú ý tới mọi khía cạnh nhằm cải thiện đội bóng.
Nếu như Sir Alex Ferguson trước đây thích đua ngựa, Pep Guardiola mê chơi golf thì Pochettino lại không có thú vui gì khác ngoài bóng đá. "Cuộc sống của tôi là hành trình từ nhà tới sân tập, rồi quay trở lại, với cam kết cống hiến hết mình cho đội bóng", Poch nói.
German Bona, phóng viên của tờ Sport, xác nhận rằng, khi dẫn dắt Espanyol, Pochettino luôn đến sân tập vào sáng sớm và chỉ rời đi vào nửa đêm, điều không mấy phổ biến ở Tây Ban Nha. Ông cũng muốn đội bóng hoạt động như một chiếc đồng hồ, với mọi công việc được thiết lập một cách cụ thể và không sai sót.
Dĩ nhiên điều này không dễ dàng chút nào. Dani Osvaldo, học trò của Poch ở Espanyol và sau này là Southampton, nói: "Mỗi ngày, tôi tập khổ như chó và căm thù ông ấy, nhưng đến Chủ nhật, khi ra sân, tôi lại cảm thấy biết ơn khi nhận ra sự hữu ích của các bài tập". Hoặc, thủ môn Kelvin Davis từng phải mang đồng hồ từ phòng thay đồ ra sân tập để nhắc khéo Poch, rằng đã quá giờ lâu lắm rồi và tất cả nên về nhà để bắt đầu bữa tối.
Chính sự nghiêm khắc của Mauricio Pochettino đã giúp Tottenham có được thành công.
Cũng như thế, dù mệt mỏi vì chạy đua với Pochettino, các cầu thủ Tottenham buộc phải nói lời cảm ơn vị HLV của mình. Nhờ ông, họ mới được nếm trải bầu không khí của trận chung kết Champions League và lạc vào giấc mơ hoang đường nhường ấy.
Ai mà nghĩ được sẽ có ngày này. Và ai mà nghĩ được, gã nông dân ở Murphy lại tuyệt vời đến vậy.
Phải, ai mà nghĩ được cơ chứ.
Bạn nên quan tâm