"Chocolate? Kem? Một ngày bán những thứ của nợ này mày được bao nhiêu tiền? Thôi nào, đừng ngốc nghếch như một cô bé thế. Hãy nhập hội với tụi tao, hít và bán, mày sẽ có nhiều tiền".
Đó là những gì đám bạn nói với Richarlison, khi anh còn là một thằng nhóc, chạy tới chạy lui qua mọi con phố với thùng kem và chocolate. Sinh ra ở quê nhà Vila Rubia, một khu vực gồ ghề của Nova Venecia, đông nam Brazil, với người bố là thợ đẽo đá còn bà mẹ bán kem, có nghĩa là gia cảnh của Richarlison khá nghèo khó. Với tư cách anh cả của 4 người em, Richarlison buộc phải nghỉ học và ra đời sớm, kiếm sống để giúp bữa tối của gia đình có thêm đồ ăn ngoài rau và đậu.
Tại Vila Rubia có rất nhiều cách để kiếm tiền. Trong khi Richarlison bán kem và đôi khi kiêm thêm nghề rửa xe, thì bạn bè của anh bán ma túy. Tất nhiên cách này ít nặng nhọc hơn, cũng như có thể biến những đứa trẻ 14 tuổi thành tay chơi, với quần áo hạng hiệu, xích vàng trên cổ cùng mớ real (tiền Brazil) căng đầy trong túi.
May cho Richarlison, tuy không dư dả về kinh tế nhưng gia đình lại cho anh nền tảng giáo dục tốt. Anh biết rằng đó là sai trái, và những đồng tiền kiểu đó sẽ hủy hoại cuộc đời. Richarlison hài lòng với cuộc sống hiện tại, thậm chí có thể trở thành người bán kem suốt đời như bà mẹ.
Cho đến một hôm, Richarlison đang lang thang với thùng kem thì bất ngờ, một gã buôn ma túy lao ra và chĩa súng vào đầu. Gã cho rằng anh có ý định chiếm lấy địa bàn và sẵn sàng nổ súng.
Bằng cách nào đó, Richarlison đã thoát chết. Anh không bao giờ quay lại đó thêm lần nữa trong đời. Và khoảnh khắc đầy sợ hãi ấy khiến anh phải suy tính lại, sau đó tập trung vào bóng đá, bởi nó mang đến lối thoát.
Giống như mọi đứa trẻ ở Brazil, bóng đá là niềm vui thích suốt đời của Richarlison. Nó bắt nguồn từ khi anh lên 7, vào một ngày nọ, bố anh mang về tới 10 quả bóng với hy vọng sẽ đánh thức đam mê của cậu con trai, và rồi anh sẽ trở thành một cầu thủ nổi tiếng, kèm theo sự giàu có.
Richarlison yêu nó ngày lập tức. Anh có thể chơi cả ngày mà không biết chán nếu không phải bán kem. Ở sân nhà, anh cũng dựng lên một khung thành, được làm từ những thanh gỗ bỏ đi của người hàng xóm. Anh sẽ hành hạ nó bất kể thời gian nhằm nuôi dưỡng giấc mơ.
Nhưng trước khi trở nên nổi tiếng và giàu có như ước nguyện của bố, Richarlison đã khiến ông không bao giờ ân hận về quyết định bỏ ra phần lớn tháng lương để mua 10 quả bóng.
Hai bố mẹ Richarlison li dị và bà mẹ giành phần thắng sau nhiều cuộc tranh cãi. Bà sẽ nuôi Richarlison. Nhưng khi lên chiếc xe tải và chuẩn bị rời đi, Richarlison biết rằng nếu sống với mẹ, anh sẽ không thể theo đuổi giấc mơ bóng đá. Vì vậy, đã nhảy xuống và chạy về phía bố.
Theo Richarlison, bóng đá là tất cả những gì anh nghĩ tới. Vào mỗi thứ Hai, anh sẽ chạy bộ quãng đường hơn 9km tới trung tâm đào tạo, bất kể trời nắng hay mưa.
Nhưng con đường bóng đá cũng không hề dễ dàng. Rời trung tâm đào tạo Avai, Richarlison chuyển sang Figueirense và nghĩ rằng đây sẽ là nơi giấc mơ của anh cất cánh. Thế nhưng đúng vào sinh nhật, anh nhận được thông báo mình sẽ bị thải loại. Trở về nhà với giàn giụa nước mắt, Richarlison đã tính đến chuyện từ bỏ, trở lại với thùng kem để mưu sinh.
Nhưng những lời khuyên nhủ và động viên từ bố và bạn bè đã giữ Richarlison lại với bóng đá. Và anh lại đến Real Noroeste để tiếp tục nuôi dưỡng mộng trở thành cầu thủ. Ở đó, một cơ may đã đến. Doanh nhân Renato Velasco, sau một trận bóng địa phương, đã rất thích thú với tài năng của anh. Ông tặng một đôi giày với lời khích lệ: "Cố lên, tôi sẽ giúp cậu vì cậu rất giỏi".
Richarlison khi còn là một cầu thủ vô danh của Brazil.
Kể từ đó, Richarlison không bao giờ nhìn lại phía sau. Anh luôn tự tin với khả năng của mình và cố hết sức để phô diễn nó. Để rồi năm 16 tuổi, nhận được lời mời đến thử việc ở America-MG, nơi cách nhà anh 650 cây số.
Với những người có điều kiện, họ luôn ít động lực phấn đấu. Còn với Richarlison, anh lúc nào cũng chiến đấu với tinh thần không có gì để mất, bởi đằng sau là bờ vực.
Như khi đến America-MG, sau khi đã tiêu phần lớn số tiền vào vé xe lửa, Richarlison cũng dùng nốt số còn lại để mua đồ ăn. Anh quá đói. Có nghĩa là anh không có tiền để quay lại, nếu không được nhận. Vì vậy, bằng mọi giá phải thành công.
Và Richarlison gia nhập America-MG. Rồi vẫn với ý chí mạnh mẽ ấy, anh chuyển lên đội một, tỏa sáng và kiếm được tấm vé tới Premier League trong màu áo Watford. Sau 1 năm ấn tượng ở đây, anh lại chuyển sang Everton. Mùa vừa rồi, Richarlison ghi 13 bàn thắng, ngang với Paul Pogba và nhiều hơn cả Son Heung Min, Romelu Lukaku.
Những phần thưởng đến liên tiếp sau đó, bao gồm việc anh được gọi lên tuyển Brazil. Cho đến nay trên YouTube vẫn còn đoạn clip ghi lại hình ảnh Richarlison cũng gia đình nín thở trước màn hình TV, để rồi vỡ òa cảm xúc khi anh có tên trên tuyển, lần đầu tiên.
Vào lúc này nhiều người tự hỏi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu trong quá khứ Richarlison lựa chọn rời bỏ thùng kem và nhận lấy ma túy? Có lẽ anh sẽ giống như nhiều người bạn khác thời thơ ấu, kết thúc trong nhà tù hay nằm chết ở đâu đó, vì sốc thuốc hoặc là nạn nhân của các vụ thanh toán. Họ sẽ không bao giờ biết đến cuộc sống hiện tại của Richarlison, giàu sang và hạnh phúc.
Như lời một bài hát thịnh hành gần đây, "khổ trước sướng sau thế mới giàu".
Bạn nên quan tâm