Tâm sự võ sĩ: Kai Kara-France - Bạo lực không thể đánh gục tôi

AB , 13:00 26/03/2022 | Võ thuật

Chia sẻ

Kai Kara-France trải qua một hành trình rất dài để có mặt tại UFC.

Nhiều gã từng bắt nạt tôi hồi còn đi học giờ trở thành fan cứng khi tôi gia nhập UFC. Tôi giờ không còn nói chuyện nhưng thấy họ liên tục chia sẻ những bài viết về tôi trên trang cá nhân. Cuộc đời nhiều khi tréo ngoe như vậy đấy.

Kai Kara-France: Bạo lực không thể đánh gục tôi

Thời xưa, tôi là một đứa trẻ nhút nhát thường xuyên bị bắt nạt. Một ngày năm tôi 12 tuổi, tình trạng đá trở nên tồi tệ và người tôi đầy những vết thâm tím.

Hôm sau, tôi không còn muốn đến trường. Mẹ phát hiện những vết lạ trên cơ thể và yêu cầu tôi viết lại điều gì đã xảy ra để bà mang đến trường làm rõ trắng đen. Lúc đó, tôi rất sợ bởi không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Tôi khá nhỏ con so với bạn bè cùng trang lứa nên trở thành mục tiêu lý tưởng. Tôi ghét phải đấu tranh. Tôi cảm thấy cô đơn và dễ bị tổn thương.

Nhiều người có thể gục ngã vì điều đó nhưng tôi không để bạo lực chiến thắng. Nhận thức được vấn đề, tôi bắt đầu học nhu thuật. Gia đình ghi danh cho tôi vào một khóa học để tôi biết cách tự vệ cũng như đối mặt với những cảm xúc tiêu cực đang gặp phải.

Võ thuật dạy cho tôi sự kỷ luật và sống có trách nhiệm hơn. Nhờ thế, tôi cảm thấy tự tin hơn và sẵn sàng tâm sự khi rơi vào những tình huống khó khăn.

Khi 16 tuổi, tôi thi đấu trận MMA nghiệp dư đầu tiên. Dù thua, tôi nhận ra mình rất thích cảm giác dược thượng đài. Đó là cuộc đấu 1 vs 1, nơi tôi có thể đặt hoàn toàn niềm tin vào bản thân. Hành trình võ thuật của tôi bắt đầu như thế.

Tôi vẫn đi học cấp 3 khi ra mắt sân chơi chuyên nghiệp. Lần này, tôi hạ đo ván đối thủ bằng một đòn đá. Cả lớp cũng biết tin này nhưng tôi không thi đấu để làm màu với bất kỳ ai. Sau khi gia nhập UFC, tôi có nhiều bài phát biểu truyền cảm hứng, thậm chí trở lại trường cũ để thảo luận vè vấn đề bạo lực học đường.

Đó là trải nghiệm đáng nhớ bởi tôi có thể liên hệ bản thân với những điều các cậu bé đó đang trải qua. Tôi hy vọng câu chuyện của mình có thể giúp họ.

Tâm sự võ sĩ: Kai Kara-France - Bạo lực không thể đánh gục tôi - Ảnh 1.

Trận đấu không thể quên ở Indonesia

Khi rời trường, tôi bắt đầu tập luyện tại một phòng ở Auckland có tên Strikeforce, khá gần nhà tôi. Nhờ thế, tôi gặp được Dan Hooker, người thầy và cũng là người bạn thân thiết của tôi. Cả hai đã cùng nhau trải qua rất nhiều thứ, vượt qua khó khăn để chạm tới UFC.

Tôi vẫn học đại học và theo đuổi chuyên ngành Hội họa. Dù vậy, tôi đến trường chỉ vì cha mẹ muốn tôi có một tấm bằng. Cha và một người anh của tôi là luật sư. Một người anh khác thì là nhà báo thể thao. Mẹ tôi thì là y tá. Nhưng tôi không muốn đi theo con đường của họ.

Tôi đặt vé một chiều tới Thái Lan để bắt đầu việc tập luyện tại phòng Tiger Muay và may mắn được chọn. Điều này đồng nghĩa với việc tôi phải nghỉ học tại trường. Tôi có thể tưởng tượng cả nhà sẽ thế nào khi tôi thông báo thông tin này.

Tôi ở đó trong vòng 4 năm, ăn ngủ với võ thuật. Khi visa gặp vấn đề, tôi lại di chuyển sang một nước khác để thượng đài. Tôi không bao giờ quên chuyến đi tới Indonesia. Tôi được lên lịch đấu một trận tại đó.

Sự kiện này được tổ chức tại một công viên khi tới đó một ngày trước sự kiện, tôi thấy nơi này đang tổ chức lễ hội. Tôi tự hỏi: "Điều gì đang xảy ra ở đây?"

Tâm sự võ sĩ: Kai Kara-France - Bạo lực không thể đánh gục tôi - Ảnh 2.

Tôi nhớ mình được lên lịch đấu cùng một võ sĩ địa phương ở sự kiện chính. Tôi đến từ lúc 12 giờ dù màn so tài được lên lịch diễn ra lúc 6 giờ tối. Dù vậy, một người đàn ông bất ngờ xuất hiện và yêu cầu tôi lên đài lập tức. Theo đó, một quan chức địa phương muốn xem trận đấu chính trước. Tôi chẳng có thời gian để chuẩn bị và chỉ kịp đứng đánh gió một lúc.

Võ đài được bao quanh bởi hàng nghìn người, đều mặc đồ đen. Ở đó còn có quân đội với súng trên tay. Không khí khá căng thẳng. Sự kiện được tổ chức bởi một công ty xì gà và khói thuốc bay khắp nơi.

Dù vậy, tôi vẫn thi đấu tốt để giành chiến thắng bằng điểm số đồng thuận. Trải nghiệm này tôi sẽ nhớ mãi. Một trong những điều tuyệt vời của võ thuật là bất kể bạn nói ngôn ngữ nào, sự tôn trọng sẽ xuất hiện khi bạn bước lên võ đài.

Bạn mang lên võ đài sự gan dạ và quyết tâm. Khi bạn mang đến một màn so tài hấp dẫn cho đám đông khán giả, nó sẽ giúp gắn kết tất cả mọi người.

Tâm sự võ sĩ: Kai Kara-France - Bạo lực không thể đánh gục tôi - Ảnh 3.

Hành trình đến với UFC của Kai Kara-France

Tôi đã tới 13 nước trong quãng thời gian ở châu Á, thi đấu gần như mỗi 2 tuần, ở cả boxing, Muay và MMA. Tôi phải thượng đài bất chấp có đang gặp chấn thương bởi không có nhiều tiền khi đó. Có thời điểm, tôi thua liền 3 trận ở hạng gà và mọi người ở nhà khuyên tôi nên trở về.

Tôi không muốn tình trạng tồi tệ tiếp diễn nên quyết định chuyển xuống hạng ruồi. Tôi rời xa MMA trong khoảng 4 tháng, đấu boxing trong quãng thời gian đó. Nhớ thế, tôi mài sắc kỹ năng trước khi trở lại lồng bát giác.

Ngày tái xuất MMA của tôi diễn ra ở Đài Loan (Trung Quốc). Chuỗi thua tạo ra không ít áp lực nhưng tôi đã hạ KO đối thủ của mình chỉ sau vỏn vẹn 9 giây.

Hai tuần sau, tôi thi đấu trên một du thuyền. Họ nói rằng tôi là người đầu tiên trên thế giới có trải nghiệm đó. Tôi lên muốn con tàu ở Malaysia, ra khơi tới Thái Lan. Chúng tôi sau đó đỗ tại một điểm và bắt đầu thượng đài. Tôi đã thắng một võ sĩ Philippines chỉ sau 12 giây. Chúng tôi mất 2 ngày để về lại bờ. Thật là điên rồ.

Tôi thi đấu ở một vài nước khác trước khi trở về quê nhà. Tôi có liền 5 chiến thắng liên tiếp, đều bằng KO ở hiệp đầu tiên. Tôi cũng giành đai Perth. Nhờ thế, tôi được chọn để tham dự chương trình The Ultimate Fighter.

Tuy nhiên, tôi không có được hợp đồng. Tôi hơi bất ngờ vì điều đó bởi là ngời duy nhất có pha KO ở sự kiện đó. Nhưng dù sao, tôi cũng có thêm thời gian để trở nên cứng cáp hơn.

Tâm sự võ sĩ: Kai Kara-France - Bạo lực không thể đánh gục tôi - Ảnh 4.

Tôi trở về Auckland vào đầu năm 2017 và đến gặp HLV Eugene Bareman ở City Kickoxing. Tôi hỏi rằng liệu ông ấy có thể đưa tôi tới UFC. "Hãy cứ tập luyện rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy", ông ấy nói.

Được sống gần người thân và tập cùng HLV xuất sắc nhất giúp tôi rất nhiều. Những đồng đội như Hooker và Israel Adesanya đẩy tôi tới giới hạn mỗi ngày. Ở môi trường đó, tôi trở thành một võ sĩ khác.

Dù vậy, lời mời vẫn chưa đến, ngay cả khi tôi có thêm 5 chiến thắng trước những cái tên vốn ở hạng cân cao hơn. Một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ Adesanya, sau khi anh ấy đánh bại Derek Brunson tại New York. Cậu ấy gửi tấm ảnh đang chụp cùng Dana White cùng lời nhắn: "Cậu đã được nhận".

Tôi tưởng cậu ta đùa.

Nhưng khi Adesanya trở về, Eugene yêu cầu mọi người tập hợp để xem một đoạn video. Tôi cứ nghĩa đó là clip cảm ơn của Adesanya vì mọi người đã giúp cậu ấy chuẩn bị trại tập. Hóa ra không phải. Dana xuất hiện trên màn hình và nói: "Kai, cậu sẽ trở thành võ sĩ tại UFC".

Đó là lúc những cố gắng của tôi đước đền đáp. Tôi đã phải trải qua rất nhiều thứ, đủ để giúp tôi nhận ra bản thân mong muốn điều gì.

Tôi trải qua một hành trình rất dài để đến với UFC, nhưng điều đó đâu còn quan trọng nữa...