Đây là Asian Cup, một giải đấu được cho là quá tầm. Đây là Iraq, nhà cựu vô địch châu Á. Nhưng hãy xem, đội tuyển Việt Nam đã chơi như thể giải đấu này thuộc về họ, và suýt chút nữa đánh bại gã khổng lồ Tây Á.
Thật buồn khi chúng ta không thể thắng.
Nhưng đây là một màn trình diễn tuyệt vời, kì vỹ, sẽ không sớm bị lãng quên.
Và đây, chắc chắn rồi, là một Việt Nam hay nhất, đáng xem nhất từ trước đến nay. Không chỉ bởi tài năng, ý chí, mà còn về tầm vóc của họ. Một tầm vóc mà chúng ta từng không dám mơ.
Bạn đã thấy Duy Mạnh hét lên, tức giận với chính bản thân sau bàn thua đầu tiên. Quế Ngọc Hải bực bội vì pha nhảy lên trong vòng cấm Iraq nhưng không tiếp cận được bóng. Trọng Hoàng ngã xuống, rồi lại đứng dậy tranh cướp. Khi anh bị bỏ lại, Quang Hải lập tức áp sát, rồi Xuân Trường, hay Hùng Dũng…
Chúng ta không ngừng chạy, và đuổi theo bóng. Cũng giống như không bao giờ ngừng kiếm tìm chiến thắng.
Đây là một màn trình diễn sẽ không bao giờ bị lãng quên. Và đây là một Việt Nam hay nhất, đáng xem nhất từ trước đến nay. Ảnh: Hiếu Lương.
Bạn đã không thể tin vào mắt mình. Nhưng bạn nên tin, bởi Việt Nam bây giờ hoàn toàn khác.
Đó không còn là những người đối mặt đội bóng lớn bằng tâm thế của kẻ nhược tiểu, ra sân với tư tưởng cọ xát. Thay vào đó, những chàng trai áo đỏ rất tự tin. Và khi tự tin, họ không sợ hãi.
Vì vậy, tuyển Việt Nam sẵn sàng ném mình vào cuộc tranh chấp tay đôi với những cầu thủ lực lưỡng bên phía Iraq. Chúng ta bước vào trận đấu với hệ thống 3-4-3, song không phải để phòng thủ. Với bộ ba Công Phượng, Quang Hải, Văn Đức trên tuyến đầu và được yểm trợ bởi Xuân Trường, đội bóng của HLV Park Hang-seo gây bất ngờ với tất cả khi chơi một trận sòng phẳng với đối thủ mạnh hơn.
Nếu mất bóng, chúng ta chủ động vây ráp, sách nhiễu khiến Iraq chật vật trong triển khai bóng. Khi có bóng, các cầu thủ thoát pressing bằng những pha phối hợp một chạm và nhanh chóng chuyển đổi trạng thái, không ngại đẩy bóng lên phía trước.
Cách tiếp cận này hoàn toàn khác với trước đây, Việt Nam nhường tuyến giữa và phòng ngự số đông. Còn ở đây, chúng ta cầm bóng ngang ngửa đối phương. Sau đó 2 lần ghi bàn dẫn trước.
Bây giờ là một Việt Nam hoàn toàn khác. Họ rất tự tin. Và khi tự tin, họ không sợ hãi. Ảnh: Hiếu Lương.
Một lần nữa, bạn tin được không? Không chỉ một, mà tới hai lần.
Đầu tiên là tình huống xử lý táo bạo của Phan Văn Đức, dẫn tới đường chọc khe tinh quái của Quang Hải để Công Phượng băng xuống khiến hậu vệ đội bạn lóng ngóng phản lưới nhà phút 24.
Ai đó sẽ nói chúng ta có phần may mắn trong pha bóng đó. Nhưng ở phút 42, không có sự may mắn nào ở đây. Mà nó thuộc về đẳng cấp. Từ cách các cầu thủ áo đỏ bước ra khỏi vòng vây, đưa bóng sang vùng không gian thoáng đãng bên phải, mà tại đó, Trọng Hoàng dũng cảm đỉ bóng vào vòng cấm và dứt điểm hiểm hóc, sau đó Công Phượng chớp thời cơ rất nhanh với pha đá bồi.
Thật tuyệt phải không? Tất cả diễn ra như một giấc mơ vậy. Và trong giấc mơ ấy, những chàng trai của chúng ta bỗng hóa thiên thần, nhảy múa trên sân khấu hoành tráng ở UAE.
Họ đã đến Asian Cup, nơi tập trung những đội bóng ưu tú nhất châu lục, trong sự coi thường. Cái danh xưng nhà vô địch Đông Nam Á, biên giới cuối cùng của thế giới bóng đá, đã bị đem ra giễu nhại. Rằng Việt Nam chỉ là viên đá lót đường, và rằng Việt Nam sẽ sớm biết thế nào là bóng đá đỉnh cao, là biển lớn rất khác ao làng.
Tất cả đã nhầm. Và sốc nặng. Khi viên đá lót đường bỗng hóa hòn đá tảng, và Việt Nam trở thành niềm tự hào Đông Nam Á, buộc cả châu Á phải nhìn "vùng trũng" với ánh mắt khác. Chúng ta đã đẩy Iraq vào những giây phút sợ hãi tột độ, không phải bởi sự hưng phấn nhất thời mà bởi chiến thuật, cùng sự khôn ngoan.
Tại Abu Dhabi, biểu tượng của sự xa hoa với những tòa nhà chọc trời, "Những ngôi sao Vàng" lung linh hơn bao giờ hết. Kể cả khi chúng ta đánh rơi chiến thắng.
"Những ngôi sao Vàng" lung linh hơn bao giờ hết. Kể cả khi chúng ta đánh rơi chiến thắng.
Bởi bóng đá vốn quá nghiệt ngã. Như Sir Alex Ferguson nói, nó là "địa ngục đẫm máu".
Với cách tiếp cận táo bạo, chiến lược chính xác và những khoảnh khắc tuyệt diệu, thầy trò HLV Park Hang-seo nên là người chiến thắng sau cùng. Hoặc ít ra cũng sở hữu 1 điểm làm vốn để tiếp tục cuộc phiêu lưu. Nhưng than ôi, bóng đá còn có những sai lầm. Và bên cạnh thăng hoa còn có phút giây tuyệt vọng, khi chúng ta nhìn trái bóng từ chấm đá phạt từ từ bay vào lưới ở phút cuối cùng.
Việt Nam đã chiến đấu, đã cho thấy một tinh thần mạnh mẽ cùng ý chí ngoan cường, quả cảm chỉ để nhận lại sự cay đắng và tiếc nuối.
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đây. Các tuyển thủ đã chứng minh họ có thể làm được những gì. Việt Nam không cam phận làm chiếu dưới. Chúng ta khao khát vươn lên và đủ khả năng để cạnh tranh ở cấp độ cao nhất, buộc tất cả phải thừa nhận cũng như tôn trọng.
Màn trình diễn hôm nay là sự xác tín cuối cùng về đẳng cấp của Việt Nam. Sự thật là chúng ta đã chơi như một đội bóng lớn, với phong thái tự tin, sự điềm tĩnh cùng tư tưởng vào sân để giành chiến thắng.
Tròn 1 năm trước, chính những Quang Hải, Xuân Trường, Công Phương trong màu áo U23 Việt Nam đã làm nên cơn địa chấn khi đánh bại Iraq. Bây giờ, họ chỉ thiếu một chút vận may để tái hiện kỳ tích. Không sao cả. Đội bóng này sẽ còn cải thiện và tạo ra vô số đêm huyền ảo tương tự.
Điều tuyệt vời nhất vẫn còn ở phía trước. Đừng bao giờ nói không thể. Và đừng bao giờ ngạc nhiên nếu thầy trò Park Hang-seo có điểm trước Iran, quật ngã Yemen để nối dài câu chuyện diệu kỳ họ đã viết suốt 12 tháng qua.
Bạn hãy vững tin vào điều đó. Bởi Việt Nam nay đã khác. Các tuyển thủ cho phép chúng ta được hy vọng và mơ mộng.