HLV và cầu thủ bóng đá là những người khổ nhất thế giới. Nhưng họ chỉ có thể tự trách mình khi đã chọn nghề rủi ro và bạc bẽo nhất thế giới.
Còn sao nữa, khi bước ra sân có nghĩa là họ phơi mình trước hàng vạn khán giả, một đàm đông tham lam, hay đòi hỏi và thiếu sự cảm thông. Bất kể bối cảnh nào, trước mọi đối thủ, những kẻ này cũng đòi hỏi chiến thắng, và phải thắng đẹp. Trong trường hợp thua trận, sẵn sàng chỉ trích, bới móc, kể cả lăng mạ.
Hôm qua, thật không may, tuyển Việt Nam đã thất bại. Một thất bại đến vào phút 90, và trước đó chúng ta dẫn bàn không chỉ 1, mà tới 2 lần. Không ngạc nhiên khi ngay sau đó, những lời chỉ trích xuất hiện như nấm sau mưa.
Tuyển Việt Nam đã thất bại trong một trận đấu mà họ chơi quá hay.
Người thì chê HLV Park Hang-seo ứng biến chậm. Kẻ mổ xẻ cách Đặng Văn Lâm phản ứng với cú đá phạt thần sầu của Ali Adnan, cho rằng thủ môn 25 tuổi đứng sai vị trí, chậm chạp và phán đoán tệ.
Lại có những người mang Duy Mạnh, Tiến Dũng ra để đấu tố sau các sai lầm dẫn đến 2 bàn thua đầu tiên. Chưa hết, cáo buộc Hồng Duy phải chịu trách nhiệm cho cả 3 tình huống thủng lưới vì khả năng hỗ trợ phòng ngự kém. Và khi sự tiếc nuối hóa thành cơn thịnh nộ, họ không ngần ngại chửi bới Hà Đức Chinh một lần nữa, thậm chí vào hẳn trang Facebook cá nhân để sỉ nhục.
Điều này không hề xa lạ. Còn nhớ sự cuồng nhiệt của giới hâm mộ như quả bóng xì hơi sau trận thua 1-3 trước Hàn Quốc. Và một luồng dư luận xuất hiện, cho rằng HLV Park Hang-seo không dám chơi sát ván trước đội tuyển quê hương ông.
HLV Park Hang seo cũng trở thành đối tượng bị chỉ trích.
Thực sự nực cười. Tất cả đã quên mất rằng hôm qua, chúng ta phải đối đầu với Iraq, nhà vô địch 2007 và vào đến bán kết năm 2015. Họ quên mất rằng đây là Asian Cup, không phải "ao làng" Đông Nam Á, và là nơi tập trung những cầu thủ tốt nhất châu lục cùng các HLV giỏi nhất đến từ khắp nơi trên thế giới. Dĩ nhiên, cũng trơ tráo biến những người mà chính họ đã tung hô cách đây 1 tháng thành tội đồ dân tộc.
Thật khó để khiến "những nhà phê bình", "những HLV online" kia hiểu hôm qua tuyển Việt Nam đã chơi tốt đến thế nào. Họ đã chiến đấu với hơn 100% sức lực, đổ mồ hôi và cả máu để gây ấn tượng mạnh thế nào với cả thế giới.
HLV Park Hang-seo đã cho thấy ông chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho giải đấu, đồng thời hiểu rõ đối thủ mà đội bóng của ông sẽ đối mặt. Cách tiếp cận của Việt Nam là chính xác, khiến Iraq hoàn toàn bất ngờ và rơi vào nỗi sợ hãi.
Chúng ta yêu bóng đá, yêu đội tuyển, nhưng nên yêu đúng cách.
Nói chiến lược gia người Hàn Quốc bị động trước tình thế, thay người quá chậm hoàn toàn không có cơ sở. Tại sao chúng ta phải thay đổi nhân sự khi hệ thống hiện hành đang hoạt động tốt, dẫn trước 2-1 và khi có bóng, vẫn tạo ra những tình huống sóng gió cho phía đối phương?
Nên nhớ rằng tối thứ Ba, thất bại của đội tuyển chúng ta đến từ con người hơn là yếu tố chiến thuật. Các học trò của Park hang-seo bất lợi về mặt thể chất, và họ cũng mắc những sai sót.
Nhưng vẫn quá bất công nếu chỉ trích họ vì sai lầm, bởi nó có thể hiểu được. Bởi Việt Nam là một đội bóng trẻ đầy nhiệt huyết. Song khi cảm xúc lên cao, lại chơi ở một giải đấu quá lớn, họ dễ mắc sai lầm. Đừng quên, ngay cả những ngôi sao tầm thế giới vẫn sai lầm đầy rẫy khi đặt trong bối cảnh chung kết Champions League hoặc World Cup.
Chúng ta yêu bóng đá, yêu đội tuyển, nhưng nên yêu đúng cách, phải thực tế và đừng quá tham lam. Mỗi người nên là nguồn động viên để các tuyển thủ thêm động lực chiến đấu, thay vì tạo cho họ những áp lực không đáng có.
Đội bóng này, thế hệ này mà chúng ta đang có sẽ còn mang đến nhiều kinh ngạc. Và như HLV huyền thoại Bill Shankly đã nói: "Nếu bạn không cổ vũ chúng tôi khi chúng tôi thất bại, đừng ở bên chúng tôi khi chúng tôi giành chiến thắng".