Tự truyện Mesut Oezil (chương 5): Ivan Rakitic và "mưu hèn kế bẩn" của ban lãnh đạo Schalke 04

ANH TÚ , 22:01 05/11/2018 | Bóng đá quốc tế

Chia sẻ

Những người đứng đầu Schalke 04 muốn hủy hoại sự nghiệp của Oezil vì anh không chịu gia hạn hợp đồng. Ở tuổi 19, ngôi sao người Đức đã được dạy cho một bài học cay đắng về sự nghiệt ngã của bóng đá chuyên nghiệp.


10 bàn thắng đẹp nhất sự nghiệp Mesut Oezil

Tự truyện Mesut Oezil (Chương 4): Vòng xoáy chính trị - Thổ Nhĩ Kỳ hay Đức?

Trong mùa giải đầu tiên thi đấu chuyên nghiệp cho Schalke tại Bundesliga, tôi ra sân tổng cộng 19 lần. Dù vậy, 12 trong số đó, tôi vào sân từ ghế dự bị và chỉ có 3 lần được đá đủ 90 phút. Nên nói đúng ra, tôi mới được chơi 28% tổng số thời gian có thể.

Norbert Elgert từng khuyên tôi hãy thật bình tĩnh. Tôi chấp nhận. Nhưng giờ tôi muốn được chơi nhiều hơn trong mùa giải thứ hai khoác áo Schalke. Vì thế, tôi đã đề cập thẳng vấn đề này với ban lãnh đạo đội bóng.

Cú lừa của Schalke 04

Mùa hè năm 2007, Schalke bắt đầu tính chuyện sớm gia hạn hợp đồng (kết thúc vào năm 2009) với tôi. Nếu đặt bút ký, tôi sẽ nhận mức lương 35.000 euro/tháng. Nếu tôi đá hơn 30 trận/mùa, con số này sẽ được sửa lại thành 60.000 euro/tháng. Và chỉ cần tôi được chơi cho ĐTQG, Schalke sẽ thưởng nóng cho tôi 100.000 euro.

Mức lương hậu hĩnh ấy quả thực khiến tôi tự hào. Chưa ai trong gia đình tôi kiếm được ngần ấy tiền. Với chúng tôi, ý tưởng về một mức lương "trên trời" thế nghe thật hoang đường. Thực tế, số tiền 4.000 euro/tháng mà tôi nhận hồi xưa cũng đủ để giúp cuộc sống của cả gia đình khấm khá lên trông thấy rồi.

Từ nhỏ, tôi nào có biết mùi tiền ra sao. À thực ra cũng có, nhưng giờ nghĩ lại thì hình như tôi đã bị ông anh Mutlu bóc lột hơi quá đà. Hồi ấy, Mutlu được tuyển đi phát báo trong 3 quận. Xong xuôi, họ sẽ trả cho anh ấy 50 euro. Mutlu giao cho tôi một quận và đổi lại anh ấy sẽ trả cho tôi 5 euro. Ấy vậy mà tôi còn mừng ra mặt.

Nhiều năm trời, tôi chỉ mặc những đồ cũ mà mẹ được các bạn của bà cho. Đừng mong chờ gì việc nó sạch, thơm hay hợp thời nhé, với tôi, có cái mặc cũng đã tốt lắm rồi. Giờ tôi vẫn giữ một tấm ảnh tôi mặc một chiếc áo hồng của con gái hồi nhỏ. Đó là chiếc áo mẹ được một người bạn cho. Mẹ tôi sẽ nhận tất, có vấn đề gì đâu nếu nó không phải màu xanh hay màu xám cho con trai?

Từ khi còn nhỏ, tôi đã hiểu rằng đồng tiền kiếm được đều rất khó khăn. Nhưng trong suốt cuộc thảo luận về bản hợp đồng mới với giám đốc điều hành Andreas Muller, tiền lại không phải vấn đề trọng tâm nhất. Điều mà cha lẫn người đại diện cần là đội bóng phải đảm bảo cho tôi một kế hoạch phát triển rõ ràng. 1 triệu euro, 1 triệu rưỡi euro hay 2 triệu euro không là vấn đề - tôi chỉ cần một mức lương vừa tầm – nhưng đổi lại, tôi phải được chơi bóng nhiều hơn.

Giám đốc thể thao của CLB nói chắc chắn tôi sẽ ra sân nhiều hơn bởi tiền vệ kiến thiết chính Lincoln, đang chuẩn bị ra đi. Ban lãnh đạo khẳng định họ đã nhắm tôi cho vị trí này. Thế mà khi Lincoln vừa đi, Schalke thông báo họ chính thức ký hợp đồng với Ivan Rakitic.

Tự truyện Mesut Oezil (chương 5): Ivan Rakitic và mưu hèn kế bẩn của ban lãnh đạo Schalke 04 - Ảnh 2.

Sự xuất hiện của Ivan Rakitic trong mùa giải mới khiến Oezil cảm thấy mình bị phản bội.

Tôi không có vấn đề gì với cậu ấy. Chàng trai người Croatia thật sự dễ mến và cũng là một cầu thủ tuyệt vời. Chúng tôi là bạn của nhau, không ít lần tôi đã khẳng định điều này. Nhưng khi ban lãnh đạo Schalke đem về Ivan Rakitic, tôi đã cảm thấy rất thất vọng. Trong những buổi thảo luận trước đó, mọi thứ đều tốt đẹp và tôi nghĩ hai bên đã dành sự tin tưởng tuyệt đối cho nhau. Và dĩ nhiên, không phần nào trong câu chuyện đó nhắc đến việc tìm một người thay thế vị trí Lincoln để lại.

Tôi từng nghĩ rằng Andreas Muller và HLV Mirko Slomka thực sự đặt niềm tin nơi mình. Dĩ nhiên, đứng trên góc độ của CLB, việc tìm kiếm người thế chỗ cho Lincoln là điều cần thiết. Anh ấy đã giữ vai trò trung tâm hàng tiền vệ Schalke suốt 3 năm trời, ghi được 31 bàn sau 113 trận đấu và có đến 34 lần giúp đồng đội lập công. 

Tôi hiểu mình chưa thể so sánh được. Nhưng ít nhất, họ cũng nên thẳng thắn và nói với tôi trước chứ? Tại sao ngay trong buổi họp báo trước đó, họ dõng dạc tuyên bố đặt niềm tin vào tôi và rồi bất thình lình đem về một cầu thủ cạnh tranh trực tiếp mà không nói một lời?

Mưu hèn kế bẩn và sự nghiệt ngã của bóng đá chuyên nghiệp

Choáng váng với cách hành xử của Schalke, chúng tôi quyết định tạm hoãn việc thương thảo hợp đồng. Chúng tôi muốn biết chắc Schalke có dự định gì với tôi trong mùa giải năm nay. Chúng tôi muốn chờ xem liệu Andreas Muller có giữ đúng lời giúp tôi được ra sân nhiều hơn và có những bước tiến vượt bậc như ông ấy từng khẳng định trước đấy không. Tất cả những gì tôi cần chỉ là vậy. Tôi, cha và cả người đại diện, cả ba đều không mảy may nghĩ tới việc đòi hỏi tăng lương hay thưởng gì hết.

Kết quả là, sau 8 trận đầu tiên tại Bundesliga, tôi chỉ được ra sân 185 phút. Dù thực sự, tôi dám chắc mình thể hiện không hề tệ trong những buổi tập. Còn Rakitic thì sao? Cậu ấy được chơi 615 phút, tức là gấp hơn 3 lần tôi. Chẳng hiểu nổi. Có lẽ vì Schalke đã phải trả cho Basel 5 triệu euro để mua Rakitic còn tôi chỉ là món hàng tự do sao?

Sau đó, tôi bị chấn thương dây chằng và phải ngồi ngoài trong 3 trận đấu với Rostock, Bremen và Hamburg. Nhưng khi vừa trở lại, tôi lập tức kiến tạo 2 bàn trong trận gặp Hannover và 1 bàn ở trận đấu với Frankfurt. Và rồi, ngày 15/12 năm đó, tôi chơi 61 phút cuối cùng cho Schalke khi đối đầu với Nuremberg.

Tự truyện Mesut Oezil (chương 5): Ivan Rakitic và mưu hèn kế bẩn của ban lãnh đạo Schalke 04 - Ảnh 3.

Oezil không được trọng dụng như lời hứa ban đầu của Andreas Muller hay Slomka.

Tôi nhất quyết không chịu ký vào bản hợp đồng mới. Những lời hứa của Andreas Muller hay Slomka trái ngược hoàn toàn với câu chuyện diễn ra trên sân. Tôi nghĩ mình cần chút thời gian tĩnh tâm suy nghĩ xem liệu Schalke có thực sự là câu lạc bộ phù hợp hay không? Nhưng trong khi tôi còn đang tự vấn chính mình, Schalke đã đưa ra quyết định của riêng họ. Ngày nọ, tài khoản ngân hàng của tôi bỗng tăng lên đáng kể, như thể tôi đã đồng ý ký vào bản hợp đồng mới với Schalke vậy.

Ngay lập tức, tôi nhấc máy gọi điện cho cha và người đại diện để giải quyết vấn đề này. "Đừng đụng vào số tiền ấy", họ nói với tôi. "Chúng ta sẽ trả lại cho Schalke tất cả".

Và khi họ liên lạc với đội bóng để hỏi điều gì đang diễn ra, câu trả lời là đôi bên đã đạt được thỏa thuận gia hạn hợp đồng. Có lẽ, Schalke chắc mẩm chúng tôi đã sướng rơn lên vì số tiền ấy. Nhưng không, chúng tôi không chấp nhận hành động tự ý như vậy. Điều duy nhất chúng tôi muốn là thời gian chơi bóng trên sân của tôi tăng thêm, không phải số dư trong tài khoản ngân hàng.

Những gì diễn sau đó thực sự là một trải nghiệm kinh khủng mà cả đời tôi cũng chẳng thể quên nổi.

Ngày 30/12, tờ Bild bất ngờ đăng tải chi tiết bản hợp đồng Schalke đã đưa ra cho tôi và dành hẳn 4 trang để viết về nó. Tôi còn nhớ dòng tít hôm ấy đã viết thế này, "Tài năng trẻ 19 tuổi của Schalke từ chối bản hợp đồng 1.52 triệu euro". Nội dung bên dưới thì được viết bằng một giọng điệu cực kỳ tiêu cực. "Một lời đề nghị không tưởng dành cho một cầu thủ mới chơi 30 trận ở Bundesliga trong cả sự nghiệp và chưa thể ghi nổi bàn nào". Đoạn tiếp sau, họ nhấn mạnh, "bản hợp đồng điên rồ này được đưa ra chỉ vì Oezil nhận được sự tín nhiệm lớn từ HLV Mirko Slomka".

Tôi không chắc lắm mình được Slomka tin tưởng như báo chí đưa tin. Dù vậy, điều tôi quan tâm nhất là họ lấy đâu ra thông tin này. Không phải chúng tôi tuồn ra bên ngoài, vậy khả năng cao nhất là Schalke đã cố tình để lộ chi tiết bản hợp đồng vì mục đích của họ.

Những ngày sau đó, tôi trở thành mục tiêu đả kích của mọi tờ báo. Khủng hoảng, khủng hoảng thật sự. Tôi khi ấy mới 19 tuổi, làm sao có thể chịu được cảnh ngày nào mặt mình cũng chình ình trên mặt báo như thế chứ. 

Câu chuyện này khiến tôi ngộ ra bài học lớn. Bóng đá không đơn giản chỉ là chuyện tài năng và màn trình diễn trên sân, điều quan trọng bạn cần có một mạng lưới bảo vệ mình bên trong CLB – những người sẵn sàng đứng ra giúp đỡ bạn trong tình huống trớ trêu như thế. Đáng tiếc, tôi đã không có được điều này khi còn ở Schalke. Chúng tôi đơn giản là những kẻ yếu thế, chỉ biết phó mặc số phận cho tương lai đen tối đang ập đến.

Ngay khi tôi trở lại tập luyện cùng Schalke sau kỳ nghỉ vào đầu tháng 1. Andreas Muller từ đâu bất ngờ mở cửa phòng thay đồ của chúng tôi. Ông ta cũng thường xuyên có chuyến viếng thăm kiểu này, đặc biệt trước những trận đấu quan trọng. Vậy nên, tôi đã nghĩ Andreas chỉ vào để căn dặn các cầu thủ vài điều trước khi nửa sau mùa giải bắt đầu. Hóa ra, tôi đã nhầm.

"Mesut Oezil", ông ta nhấn mạnh mà không thèm nhìn về phía tôi. "Từ thời điểm này, cậu ta sẽ không chơi cho Schalke. Không đội một, không đội hai và cũng không phải đội trẻ. Cậu ta không còn là một phần của đội bóng nữa".

Tự truyện Mesut Oezil (chương 5): Ivan Rakitic và mưu hèn kế bẩn của ban lãnh đạo Schalke 04 - Ảnh 4.

Không chấp nhận đề nghị từ BLĐ đội bóng, Oezil trở thành món đồ vứt đi trong mắt Andreas Muller.

Tôi còn tưởng mình đã nghe nhầm. Tại sao tôi lại không được chơi cho Schalke nữa? Chỉ vì tôi không chấp nhận ký vào bản hợp đồng mới sao? Hay vì tôi lo lắng cho tương lai của chính mình? Chẳng lẽ, dám nói "Không" với họ là sai trái sao?

Nếu tôi chấp nhận bản hợp đồng mới, họ sẽ lại tử tế và cùng nhau vẽ nên một tương lai thật đẹp. Nhưng lúc này, những con người ấy đã lộ rõ bộ mặt quái vật của mình. Họ muốn hủy hoại sự nghiệp của tôi, họ muốn đẩy tôi đến đường cùng. Ở tuổi 19, tôi nhận ra cầu thủ suy cho cùng cũng chỉ là những món đồ chơi trong tay HLV và ban lãnh đạo.

Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Tôi lo sợ khi nghĩ về một màu đen đang án ngữ trước cánh cửa tương lai của mình. Nhưng trước sự bất lực của tôi, không một người nào dám lên tiếng, dù cho ở phòng thay đồ hôm đó còn có rất nhiều những cầu thủ kỳ cựu. 

Chỗ ngồi trong phòng thay đồ được quyết định bằng số áo. Bên trái tôi là số 16, Rafinha, người sắp sửa tới Bayern Munich. Bên phải tôi là Dario Rodriguez, số 18. Tại sao không một ai, kể cả những ngôi sao có tiếng nói trong phòng thay đồ chịu đứng ra bảo vệ tôi? Marcelo Bordon, không! Mladen Krstajic, không! Jermaine Jones, cũng không nốt!

Vì sao không ai nói đỡ cho tôi dù chỉ một câu chứ? Tôi đâu làm sai chuyện gì? Tại sao họ lại im lặng như vậy? Tôi muốn hét vào mặt Bordon, "Này, anh phải bảo vệ tôi chứ. Anh phải ra nói với Andreas rằng những gì ông ta nói đều không phải sự thật đi". 

Năm ấy, Bordon đã 32 tuổi. Mỗi lời anh ấy nói ra đều rất có trọng lượng. Tôi tưởng rằng, anh ấy sẽ đứng về phía tôi. Nhưng giờ đây, tôi mới hiểu ra rằng mọi người cũng phải nghĩ cho tương lai của họ. Trải qua đủ thứ trong quãng đời cầu thủ chuyên nghiệp, tôi mới thấu cảm giác của họ lúc đó. Bạn đơn giản là không thể đánh đổi sự nghiệp mình chỉ vì một người khác đang gặp vấn đề với HLV và ban lãnh đạo. Nhưng vào thời điểm ấy, thực sự tôi đã căm giận những cầu thủ trong phòng thay đồ rất nhiều.

Còn nữa