Tâm sự võ sĩ: Tai Tuivasa - Chiến đấu hay đi tù

AB , 19:15 16/02/2022 | Võ thuật

Chia sẻ

Tai Tuivasa đã trải qua một tuổi thơ dữ dội, phải chiến đấu với những lời trêu chọc từ bạn bè.

Tôi tự nhận bản thân là người khiêm tốn. Tôi thì không thích khoe mẽ hay làm màu cho lắm. . Nói về bản thân một chút. Tôi lớn lên ở Mount Druitt (vùng ngoại ô của thủ đô Sydney) và đã chiến đấu suốt cuộc đời của mình.

Tuổi thơ dữ dội

Mặc dù có cha là người Samoa (Tony Tuivasa) và mẹ là người bản địa (Kerry Johnson), tôi lại là người da trắng. Đúng vậy! Trừ mẹ, cả gia đình tôi đều là người da màu. Tổng cộng 11 anh chị em đều là người da màu hết, lòi ra mỗi tôi mà thôi. Có lẽ tôi di truyền từ màu da từ mẹ. Chúng tôi sống trong một căn hộ vừa đủ, không to và cũng không quá nhỏ. Nói chung cuộc sống cũng tạm ổn.

Mọi người ban đầu không biết về gia đình của tôi nhưng rồi cũng tìm ra. Rất nhiều lần tôi đã phải "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" - đó là khi họ tìm ra sự thật (chuyện màu da của Tuivasa).

Thời ấy, một vài đứa trẻ địa phương nói điều không hay về tôi, bằng tiếng Samoa. Tôi quay lại và choảng nhau luôn. Ngay từ nhỏ, tôi đã quen với những trận chiến. Nói vậy thôi nhưng mọi thứ không nghiêm trọng lắm đâu. Những đứa trẻ bằng tuổi, trêu đùa rồi xô xát nhau, là điều bình thường thôi.

Tôi còn dậy "thực chiến" cho một vài người em họ và nhờ thế có một nhóm riêng. Chúng tôi thường đi cùng nhau. Cảm thấy khá ổn đấy chứ?

Tâm sự võ sĩ: Tai Tuivasa - Chiến đấu hay đi tù - Ảnh 1.

Từ nhỏ, Tuivasa đã sở hữu thể trạng tốt hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa

Đánh nhau trên đường phố là điều không hay nhưng phải thừa nhận, tôi khá giỏi trong chuyện đó. Đôi khi tôi bị đặt vào thế nguy hiểm nhưng rồi vẫn có thể vượt qua. Cảm giác thời điểm ấy cũng giống như trong võ đài bây giờ vậy. Tôi là người thích đánh đấm và mê cả cảm giác chiến thắng nữa.

Không như mọi người nghĩ, tôi khá thích đến trường. Tôi thấy ở trường còn vui hơn ở nhà . Tuy nhiên, tôi lại hay ẩu đả và từng bị đuổi 2 lần, thời còn học ở Kingswood High và St Doms. Năm 17 tuổi, tôi bước vào lớp 12 và họ nói, "Xin lỗi em, chúng tôi không thể nhận em vào học nữa". Tôi đành chấp nhận điều đó.

Dòng màu thích đánh đấm

Cha của tôi từng là một tay đấm quyền Anh. Ông ấy chơi không tồi. Giờ đã có tuổi nhưng ông ấy đấm cú nào ra cú đó. Ông ấy trông rắn rỏi và mạnh mẽ.

Một điều khiến ông ấy cảm thấy tự hào mỗi khi tôi thượng đài đó là, mỗi khi bước lên sàn đấu, tôi đều có hình xăm truyền thống của người Samoa trên người. Nó được gọi là Pe’a. Tôi cho nó lên người theo cách truyền thống, giống như người Samoan vẫn làm. Vì thế, công việc này tốn rất nhiều công sức và khá đau đớn.

Tôi mất 3 tháng để hoàn thành hình xăm, một phần vì phải di chuyển để chuẩn bị cho trận đấu. Tôi làm phần trên trước rồi mới hoàn tất phần còn lại. Không giống như hình xăm thông thường, nó rất lớn. Họa tiết trên đó cũng rất cầu kỳ. Đó là thứ khó khăn nhất tôi từng thực hiện trong đời.

Tâm sự võ sĩ: Tai Tuivasa - Chiến đấu hay đi tù - Ảnh 2.

Hình xăm trên trên người của Tuivasa

Hình xăm của mỗi người mỗi khác và ai cũng có lý do riêng để làm điều đó. Tôi quyết định cho nó lên người để tri ân hai người mẹ của mình (cha của Tuivasa kết hôn hai lần. Một là mẹ của Tuivasa. Hai là một phụ nữ người Samoa có tên Tamara).

Đầu tiên là bà Kerry, người đã mang nặng đẻ đau ra tôi. Còn mẹ thứ 2 của tôi thì có một câu chuyện ẩn sau. Hồi nhỏ, tôi thấy chú của mình có một hình xăm như vậy và hỏi mẹ kế. Bà nói, "Chỉ có những người đàn ông thực thụ mới có hình xăm đó thôi con trai ạ". Tôi nói, "Một ngày nào đó, con sẽ xăm hình đó cho mẹ xem nhé". Và rồi tôi làm thật.

Tôi vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với mẹ đẻ của mình. Tôi nhận thấy cả hai có rất nhiều điểm chung. Mối quan hệ của tôi với họ hàng cũng rất tốt. Cha của tôi thì đến từ một ngôi làng nhỏ, vốn nổi tiếng về khoản đấu võ.

Tôi sở hữu dòng máu chiến đấu của cha nhưng có cách nói chuyện giống mẹ. Điều đó tạo ra sự pha trộn trong tôi. Giờ tôi chẳng xem TV, chẳng theo dõi ca sĩ nào hết. Tôi cũng không bao giờ chơi game. Nghe lạ chưa? Tôi thích ra ngoài đàn đúm và chém gió cùng mọi người.

Tâm sự võ sĩ: Tai Tuivasa - Chiến đấu hay đi tù - Ảnh 3.

Chiến đấu hay là ngồi nhà khám

Sau những ngày tháng mải mê đánh lộn trên phố, một ngày tôi cùng một số chiến hữu xem được một sự kiện UFC. "Tôi nghĩ cậu đủ sức choảng mấy gã đó đấy, Tai", họ nói. "Một ngày nào đó, tôi sẽ làm điều đó cho cậu xem", tôi đáp lời.

Lúc đó, tôi chỉ nói thế cho vui thôi. Dần dần, mấy người bạn của tôi đều phải vào tù hết. Tôi nghĩ mình sẽ là người tiếp theo. Cảnh sát vốn không thích chúng tôi. Đám bạn xấu của tôi từng trộm cướp và buôn bán chất cấm. Dù rất trẻ, nhưng họ bị kết án tới 6, 7 năm tù. Tôi mới 15 tuổi vào lúc đó, nhỏ hơn một chút so với mấy người bạn kia. Tôi thấy nếu tiếp tục như vậy thì cả thanh xuân sẽ chỉ ngồi sau song sắt mà thôi.

Tôi nhớ lại về buổi xem UFC trên TV và chợt nảy ra một ý tưởng. Ngay ngày hôm sau, tôi ghi danh ở một phòng gym. Tôi nhận ra mình sẽ chiến đấu nhưng không trên phố nữa. Tôi sẽ thi đấu thực sự, với những người cũng đã tập luyện kỹ càng.

Tâm sự võ sĩ: Tai Tuivasa - Chiến đấu hay đi tù - Ảnh 4.

Trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên của tôi diễn ra năm 2012 khi tôi mới 19 tuổi. Tôi thắng TKO ngay hiệp đầu tiên. Nếu đánh nhau trên phố, bạn chỉ cần luyện đánh đứng thôi nhưng để thành công ở MMA, bạn phải biết nhiều kỹ năng hơn thế.

Tôi rất ghét tập luyện nhưng buộc phải làm để tiến bộ. Nói thế, nhưng tôi biết nếu nghỉ tập luyện và thi đấu, tôi sẽ rất nhớ nó. Tôi từng bỏ dở môn bóng bầu dục vì thấy nó không phù hợp với bản thân còn MMA thì không. Tôi biết mình đã lựa chọn đúng.

Việc theo đuổi MMA đã thay đổi cuộc đời tôi. Dù vậy, tôi không muốn con trai mình có tuổi thơ giống như tôi. Con trai tôi sẽ được hưởng những gì tốt nhất. Có thể một ngày nào đó, con trai tôi sẽ theo nghiệp võ thì sao. Tôi không phản đối điều đó. Thằng bé rất thích vào phòng gym với tôi và cho thấy tiềm năng lớn...

Tuivasa hạ đo ván Lewis tại UFC 271

https://sport5.vn/tam-su-vo-si-tai-tuivasa-chien-dau-hay-di-tu-20220216191529829.htm