Tôi là một trong những võ sĩ nhanh nhất thế giới, nếu không muốn nói là nhanh nhất.
Tôi là VĐV hay nhất của Úc. Tôi tin rằng mình là người chăm chỉ nhất làng thể thao Úc. "Ferocious" Kambosos, từ quê nhà Sydney của tôi cho tới toàn thế giới, tất cả rồi sẽ nhớ tới cái tên này.
Tôi là người mang dòng máu Úc và Hy Lạp. Tôi mang trong mình dòng máu của một chiến binh, giống như những chiến binh Spartan thời xưa. Không hề sợ hãi. Họ truyền cảm hứng cho tôi với câu nói nổi tiếng: "Không bao giờ đầu hàng, không bao giờ chùn bước".
Tôi tin rằng mình đáng lẽ nên sinh vào thời của các chiến binh 300. Tôi nghĩ mình có đủ sự gan dạ và can trường giống như họ. Tôi mang niềm tin đó vào trong võ đài. Giết hoặc bị giết.
Tôi biết trước mình sẽ trở thành nhà vô địch thế giới. Tôi đã nghĩ về danh hiệu đó mỗi ngày kể từ năm 11 tuổi. Đó là thứ duy nhất hiện lên trong đầu của tôi. Nó đã thành sự thật.
Tôi còn nhớ mình bị béo phì năm 11 tuổi. Tôi có số cân nặng giống như thời điểm hiện tại, 61 kg. Tôi bị bắt nạt, đùa giỡn và bị gạt đi khi mọi người cùng nhau chơi thể thao.
Tên tôi được đặt theo ông nội, George Kambosos Sr. Cả ông bà, mẹ và cha của tôi đều đến từ Hy Lạp. Họ đặt chân tới Úc chỉ với bàn tay trắng.
Họ đã phải làm hai, ba công việc một lúc trong khi chỉ nói được rất ít tiếng Anh. Họ làm công việc tạp vụ, cắt tóc, làm mộc. Họ làm tất cả những gì có thể để nuôi sống gia đình. Tôi nghĩ họ đã truyền cho tôi rất nhiều động lực để cố gắng.
Trong những buổi tập bóng bầu dục thời nhỏ, các HLV sẽ nói rằng: "Các cậu nhóc, hãy chạy 2 vòng nào". Tôi có thể đứng cuối nhưng không bao giờ chạy ăn bớt, tôi không bao giờ cắt góc. Tôi luôn chạy đầy đủ quãng đường. Còn những người khác trong đội thì không.
Một ngày, Jim, cha của tôi, hỏi tôi về điều đó. "Này, sao con không chạy 'ăn gian'? Hãy làm thế khi con đang đứng ở nhóm cuối". Dù chỉ mới 10 tuổi nhưng tôi nhớ đã nói với cha rằng: "Không! Con không làm thế. Con sẽ làm đúng và một ngày nào đó con tin mình sẽ được đền đáp".
Cha chỉ thử tôi mà thôi. Ông rất tự hào với câu trả lời đó.
Khi tôi lên 11 tuổi, cha tôi - một người đàn ông thông minh đã giúp tôi đưa ra những quyết định đúng đắn ngày nhỏ - đã có hành động mang tính bước ngoặt. "Nghe này, chúng ta cần tập một môn khác vào thời điểm mùa giải kết thúc (mùa giải bóng bầu dục) để giúp con duy trì được thể trạng tốt".
Ban đầu, ông ấy đề nghị tôi thử làm cứu hộ bãi biển nhưng tôi từ chối bởi tôi khá thừa cân vào thời điểm đó. "Vậy boxing thì sao?", ông ấy nói. "Con thích bộ phim Rocky vậy hãy thử xem".
Tôi nhanh chóng đam mê boxing. Tôi giảm từ 61kg xuống còn 44kg.
Tôi có trận nghiệp dư đầu tiên tại một giải Golden Gloves và tôi giành chiến thắng. Tôi đã rất lo lắng khi bước vào giải đấu và không biết sẽ làm gì. Nhưng khi đã đeo găng và đội mũ bảo hộ, tôi biết mình không thể lùi bước.
Tôi đeo thêm cái bọc hàm, nhảy lên võ đài, nghe tên mình được xướng lên.
Tôi càng đánh càng hay và có cơ hội góp mặt vào một đội trẻ. Nhưng cha nhanh chóng nhắc nhở tôi về điều đang xảy ra. "Con đang ở ngã 3 đường. Con không thể chơi một lúc 2 môn. Điều đó quá khó".
Ricky Stuart là HLV của đội bóng bầu dục khi đó. Một ngày, ông ấy tập hợp toàn đội lại. Ông ấy là nhà cựu vô địch quốc gia, HLV tài năng... nhưng tôi nhận ra mình chẳng còn chút hứng thú nào nữa.
Tôi muốn trở thành một võ sĩ. Sự trần trụi của những cuộc đấu 1-1 cuốn hút tôi. Bạn không cần bất kỳ ai bảo vệ mình. Mọi thứ phụ thuộc vào bạn. Tương lai và vận mệnh nằm trong tay bạn. Tôi thích điều đó.
Tôi chia sẻ suy nghĩ với cha và ông ấy nói: "Được thôi, con đang ở ngã ba đường và đã đưa ra lựa chọn của mình. Giờ con hay nỗ lực hết mình với boxing, hoặc con sẽ phải làm công việc giống cha".
Cha của tôi là một thợ điện. Ông ấy phải làm việc nhiều giờ và rất vất vả. Tôi muốn mình thành công để cha không phải vất vả nữa.
Cha khi ấy đã nhắc nhở tôi. Ông ấy nói rằng: "Đến một lúc nào đó, sẽ có những cô nàng, những người bạn rủ con đi tiệc tùng, chè chén. Nhưng con phải tập luyện vào ngày mai và buộc phải từ chối. Lúc đó, con sẽ phải nói không".
Ông đã đúng. Tôi rất nhiều lần phải nói với bạn của mình rằng: "Không, mình không thể đi được đâu". Tôi đã mất rất nhiều người bạn. Nhưng dù sao, nhờ thế tôi mới biết ai là người bạn thực sự của mình.
Một lần, cả đám định tham dự một buổi tiệc tại gia vào tối thứ 6. Tôi vừa có bằng lái và muốn lái xe chở mọi người tới bữa tiệc. Tôi định bụng sẽ không uống nhưng vẫn đến đó để chia vui cùng mọi ngời.
Nhưng rồi, tôi nhận được cuộc gọi từ HLV: "Cậu phải đấu tập vào mỗi buổi sáng. Đó là lịch". Tôi lại nghĩ đến những lời cha dặn. Cuối cùng, tôi quyết định từ chối và đi về. Khi tôi nói lý do, mọi người liền nhảy ra khỏi xe. 90% đám chúng tôi đã tới đó. Thật khó để từ chối.
Nhưng tôi buộc phải hy sinh để theo đuổi giấc mơ của mình. Tôi sau đó cũng mất liên lạc với những người bạn đó. Nhưng hãy nhìn vào họ, những người đang phải vật lộn bởi những công việc bình thường.
Tôi thì lái những chiếc xe đẹp và bận rộn với các kế hoạch của bản thân.
HLV trưởng Justin Fortune là người điều hành trại tập. Dù vậy, tôi vẫn có những người bạn thân thiết đã đồng hành với tôi từ những ngày đầu.
Những người như cha của tôi, ông Jim Kambosos. Một trong những HLV của tôi - ông Chris Bakis, kế toán Spiro Markopoulos, chú ruột Alex Andriopoulos, bạn thân Huss Fayad cùng nhiều người khác.
Tôi cũng không thể quên những người như ông bầu Lou DiBella, quản lý Peter Kahn, HLV Meer Awny.
Tất cả họ đã giúp tạo nên thành công của George Kambosos.
Teofimo Lopez vs. George Kambosos Jr | Highlights