Người ta ca ngợi cú giật gót của Luis Suarez vào lưới Mallorca là "trăm năm có một", trong khi bản thân ngôi sao đã ghi gần 500 bàn trong sự nghiệp nói rằng "đó là bàn tuyệt vời nhất sự nghiệp".
Pha ngả bàn đèn ngoạn mục của Giorgian De Arrascaeta trong trận đấu giữa Flamengo với Ceara, cho thấy đẳng cấp cực cao, cũng xứng đáng là một tuyệt phẩm.
Tuy nhiên, bàn thắng được vinh danh ở hạng mục Puskas Award trong Gala FIFA The Best là của Son Heung Min. Nó là sự kết hợp đáng kinh ngạc của tầm nhìn sắc sảo, tốc độ bùng nổ, kỹ thuật điêu luyện và sự chính xác, hiệu quả đến từng chi tiết.
Đó là pha solo trong trận đấu với Burnley vào tháng 12 năm ngoái, khi Son nhận bóng bên rìa vòng cấm đội nhà rồi chạy quãng đường 71,4 mét, băng qua vòng vây của 7 cầu thủ đối phương và ghi bàn trong thời gian 11 giây.
Trước lúc Son bắt đầu tăng tốc, không ai có thể hình dung ra những gì xảy ra tiếp theo. Tất nhiên, cũng không ai cho rằng nó sẽ dẫn đến bàn thắng, kể cả những người Burnley vốn luôn cảnh giác. Hầu hết cầu thủ trong tình thế của Son, giải pháp sẽ là chuyền cho Dele Alli đang di chuyển bên trái hoặc Lucas Moura đang rất trống trải bên phải.
Nhưng Son vốn là một người không thích những gì dễ dàng. Đôi lúc anh muốn thực hiện cái gì đó điên rồ, bởi có biệt tài biến những điều điên rồ thành hiện thực. Và, sau khi nhìn quanh để đánh giá mọi thứ, Son bắt đầu tăng tốc. Các đồng đội dần nhận ra anh đang quyết tâm đi bóng. Đối thủ cũng vậy. Họ phải chặn Son lại bằng mọi giá.
Có điều Son quá nhanh để có thể bắt kịp. Vì vậy, Dwight McNeil phía trước mặt Son nên là người thực thi nhiệm vụ. Nhưng ngay khi McNeil đưa chân ra, Son đã lắc mình và vút đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả. Chứng kiến khoảnh khắc đó, từ phía dưới, Erik Pieters quyết định tiếp cận theo cách thô bạo hơn. Nhưng cũng như McNeil, anh ta dễ dàng bị Son qua mặt.
Giờ thì không ai có thể làm gì ngoài việc trông chờ một phép màu từ thủ môn Nick Pope. Nhưng Son lúc này đã có đủ những viên đá vô cực ở găng tay để sẵn sàng cho một cú búng tay. Và thế là khung thành Burnley bị kéo sập. Pope đáng thương thẫn thờ ngồi bệt xuống mặt cỏ còn hậu vệ Matt Lowton sau quãng đường dài đuổi theo trong vô vọng, tức giận đá vào khung gỗ.
Điều kinh ngạc là Son không vẻ gì mệt nhọc. Anh thậm chí còn không cần điều hòa lại hơi thở. Cảm giác việc hoàn thành hành trình 71,4 mét trong 11 giây không khác gì khi cầu thủ người Hàn Quốc đệm một quả bóng đơn giản vào lưới trống. Dễ dàng, nhàn hạ và hết sức tự nhiên.
Jose Mourinho, người gọi Son là Son-aldo, một lần nữa so sánh cậu học trò với Ronaldo Người ngoài hành tinh. "Nhìn Son ghi bàn, điều duy nhất hiện lên trong đầu tôi là bàn thắng mà Ronaldo Nazario đã ghi vào lưới Compostela năm 1996, mà tôi vinh dự chứng kiến khi ngồi bên cạnh Sir Bobby Robson", HLV của Tottenham nói.
Sau khi được vinh danh là bàn thắng đẹp nhất tháng (12) và đẹp nhất mùa (2019/20) của Premier League, bây giờ, nó là Bàn thắng đẹp nhất năm của FIFA hoàn toàn xứng đáng.
Và một lần nữa, Son ngày càng giống cầu thủ châu Á xuất sắc nhất lịch sử. Dĩ nhiên, về thành tích anh chưa bằng Ali Daei hay Park Ji-sung, nhưng về tài năng, tầm quan trọng ở đội bóng châu Âu, sự mê hoặc cùng những khoảnh khắc siêu phàm mang tới, Son tự tin tốt hơn bất kỳ ai.
Mặc dù Son nói rằng không một phút nào anh nghĩ mình là cầu thủ xuất sắc nhất, song chính sự khiêm tốn ấy càng thúc đẩy anh tới sự vĩ đại.