Người ta nói MU luôn khởi đầu tệ hại. Người ta nói MU không biết tấn công. Và người ta cũng nói, các cầu thủ MU rất thiếu sáng tạo, ít khát khao chiến thắng.
Nhưng ở đây, tại Cardiff, tất cả đã cho thấy điều ngược lại. MU không những chiến thắng, mà còn thắng đậm, và thắng đẹp. Họ cũng mở tỷ số từ rất sớm, luôn đẩy mình về phía trước để rồi mang đến một màn trình diễn sống động gợi nhớ đến khoảng thời gian tươi đẹp, khi còn là thế lực thống trị nước Anh.
Thật kỳ lạ, vẫn những con người đó, vẫn sơ đồ 4-3-3 mà họ từng chơi, song đêm thứ Bảy là một MU rất khác. Họ chơi tấn công chủ động, đầy tốc độ và giàu ý tưởng, liên tục mở ra không gian với những tình huống phối hợp một chạm chuẩn xác nhưng cũng đẩy ngẫu hứng.
Nếu có ai đó vô tình lạc ngoài hoang đảo để bỏ lỡ những gì đã xảy ra trong 4 ngày qua, họ sẽ không tin vào mắt mình. Làm thế nào mà MU có thể?
MU không những chiến thắng, mà còn thắng đậm, và thắng đẹp.
Mới đây thôi đội bóng này còn bị chế giễu bởi thành tích ghi bàn kém cỏi, với 1,7 bàn/trận, và bế tắc trước mọi đối thủ, chỉ tạo ra 9,4 cơ hội/trận. Nhưng trước Cardiff, họ thiết lập 12 tình huống có thể ăn bàn, tung ra 17 cú dứt điểm và ghi được 5 bàn thắng.
Mỗi pha lên bóng của MU đều có mục đích. Và trong phần lớn thời gian, luôn đặt đối thủ dưới áp lực lớn, giống như các CĐV say sưa hát suốt cả trận mà không biết mệt. Họ hát về Ole Gunnar Solskjaer, rằng "Ole của chúng tôi, người đã ghi bàn vào phút bù giờ trong đêm tháng 5/1999, anh mang tới niềm vui, xua tan đêm tối".
Người hùng của năm 1999, sau 19 năm, đang trở thành người hùng một lần nữa. Còn quá sớm để đưa ra những dự đoán lớn lao, nhưng ít nhất, Solskjaer đang đưa MU mà người ta từng biết trở lại.
Solskjaer đến và đưa MU mà người ta từng biết trở lại.
Trong ngày đầu ra mắt, cựu tiền đạo từng 11 năm gắn bó với màu áo đỏ đã nhắc nhở tất cả về giá trị của MU, rằng "đó là CLB lớn nhất thế giới, với những cầu thủ giỏi nhất thế giới, luôn tự hào về những màn trình diễn của mình", và "đó là về bóng đá tấn công và khát khao chiến thắng". Họ không bao giờ chơi với nỗi sợ hãi, cố gắng để không thua, và gây ra nỗi xấu hổ về một lối chơi phòng ngự khắc khổ.
Chỉ 1 ngày tiếp xúc với các cầu thủ, Solskjaer không có khả năng biến đổi đội bóng toàn diện. Ông không phải vị thánh, và từng thất bại thảm hại khi dẫn dắt Cardiff. Nhưng là một Quỷ đỏ chính hiệu, ông biết thứ mà đội bóng này cần và thiếu.
Vì vậy, HLV 45 tuổi truyền đạt với các học trò về tinh thần MU, khuyến khích chơi tấn công và tạo ra môi trường để họ tự do thể hiện bản thân. Chỉ vậy thôi, đội bóng rệu rã lột xác.
Bạn đã thấy những pha ban bật mà người ta từng gọi là "bật như Man", tiêu biểu là tình huống dẫn đến bàn thắng nâng tỷ số lên 3-1. Bạn đã thấy sự táo bạo của các cầu thủ, như khi Jesse Lingard sẵn sàng xộc thẳng vào vòng cấm, giữa các hậu vệ Cardiff và kiếm về quả 11m. Bạn cũng đã thấy họ không ngừng kiếm tìm bàn thắng, kể cả khi thời gian bước sang phút 90 và đã dẫn 4-1.
MU đã chơi dưới ánh sáng của bóng đá tấn công và tinh thần tự do.
Các cầu thủ MU không phải những kẻ bỏ đi. Họ đủ tốt để chơi cho đội bóng này và cung cấp "những màn trình diễn mà họ có thể tự hào". Nhưng chỉ đến khi Solskjaer xuất hiện. tất cả mới được trở lại là chính mình.
Hãy nhìn vào Paul Pogba. Bị Mourinho mô tả là "con virus gây hại", song tiền vệ người Pháp đã chứng minh anh ta có thể làm được những gì. Trước Cardiff, anh chạm bóng nhiều nhất (111 lần), điều tiết nhịp độ trận đấu và ghi dấu ấn ở cả 3 bàn thắng đầu tiên.
Chứng kiến những bước chạy đầy đam mê của Pogba, của Martial, Rashford và Lingard, có cảm giác như họ là những con sư tử sổ lồng, sau một thời gian dài bị giam hãm trong những tư tưởng cực đoan của Mourinho.
Sau 5 năm, kể từ trận đấu cuối cùng của Sir Alex Ferguson, MU mới lại ghi được 5 bàn trong một trận. Sau 5 năm, họ mới lại chơi với niềm tự hào, và phong cách từng làm nên thương hiệu Quỷ đỏ. Một khởi đầu tuyệt vời cho kỷ nguyên mới. Và vào lúc này, nó mang tên Solskjaer.