Đêm trước hôm diễn ra trận chung kết Champions League 1998/99, Ole Gunnar Solskjaer không ngủ nổi. Không phải vì anh hồi hộp, dù nhận thức rõ đây là trận đấu lớn nhất cuộc đời, mà bởi người cùng phòng, Jaap Stam, ngáy quá to.
Để giết thời gian, Solskjaer gọi điện cho người bạn thân đang làm y tá ở Trondheim. Anh bạn này nói trong buồn bã, rằng sẽ không thể xem nửa đầu trận đấu vì phải trực. Tuy nhiên, hứa chắc chắn sẽ không bỏ lỡ hiệp hai, bởi "tin chắc một điều gì đó lớn lao sẽ xảy ra".
Anh ta đã đúng. Trong phần lớn trận chung kết với Bayern, Solskjaer ngồi trên băng ghế dự bị và cố gắng để lọt vào mắt xanh của Sir Alex Ferguson. Thế nhưng khi HLV người Scotland quay lại, ông lại tìm đến Teddy Sheringham.
"Người tôi nóng dần lên, chờ đợi và chờ đợi", tiền đạo người Na Uy kể lại, "Tôi đã nghĩ, tại sao ông không cho tôi vào, khi tôi đã ghi bàn vào lưới Liverpool và chọc thủng lưới Nottingham Forest 4 lần trong 18 phút? Tôi linh cảm tôi có thể tạo ra điều đặc biệt tối hôm đó".
"Tôi đã rất tập trung và không bao giờ hờn dỗi vì việc ngồi dự bị. Tôi quan sát đối thủ và tìm ra các điểm yếu, đồng thời luôn sẵn sàng để xung trận bất cứ lúc nào".
Solskjaer ăn mừng sau bàn thắng lịch sử vào phút 90+3 ở trận chung kết Champions League 1998/99.
Rồi Solskjaer cũng được vào sân. Nhưng điều ngạc nhiên là chính anh cũng không chắc sẽ ghi bàn vào phút 90+3. "Nếu để ý mọi người sẽ thấy, tôi không tham gia vào màn ăn mừng khi Teddy gỡ hòa phút 90+1", Solskjaer nói, "Tôi chạy về vạch giữa sân để tập trung cho những gì diễn ra tiếp theo trong hiệp phụ, nơi tôi sẽ tỏa sáng".
"Nhưng rốt cuộc chính tôi lại phá hỏng kế hoạch đó", anh nhớ lại. David Beckham đá phạt góc. Sheringham nhảy lên khiến bóng rơi xuống trước mặt Solskjaer, và ngón chân cái của anh làm tung nóc lưới Oliver Kahn.
"100 quả như vậy, 99 sẽ đi vào tay của Kahn hoặc vọt xà, thế mà ở đây, nó lại đi vào lưới", Solskjaer lúc nào cũng vậy, luôn khiêm tốn và không bao giờ đề cao mình, "Cảm ơn vì tất cả, MU. Đó là đêm tuyệt vời nhất đời tôi, thậm chí hơn cả đêm tân hôn".
Ngay từ buổi đầu tới MU vào mùa hè 1996, tất cả đều nhận thức được Solskjaer là một cầu thủ đặc biệt, một cầu thủ của MU, hay một manucian chính hiệu.
Solskjaer là một cầu thủ đặc biệt, một manucian chính hiệu.
"Khi Solskjaer bước vào phòng thay đồ lần đầu tiên, tôi tự hỏi, thế quái nào anh ta lại trẻ (theo nghĩa trẻ con) như vậy", Beckham nói, "Nhưng khi anh ấy chạm vào trái bóng, tôi biết rằng anh có tất những gì của một cầu thủ MU cần, sau đó trở thành một cầu thủ MU vĩ đại".
Ngoài tài năng, Solskjaer còn là biểu tượng của sự chuyên nghiệp, chăm chỉ và ý chí sắt đá. Anh thông minh và không ích kỷ, có thể đá tiền đạo cắm, tiền đạo thứ hai, tiền vệ phải hoặc dự bị nếu HLV yêu cầu. Như Sir Alex ca ngợi, anh có sự nhẫn nại tuyệt vời. 151 trận đá chính ở Premier League, "Sát thủ có gương mặt trẻ thơ" ghi 91 bàn thắng. 84 lần vào sân từ ghế dự bị, anh có 17 bàn.
Người hâm mộ MU đã yêu Solskjaer rất nhiều. Và họ hát: "Ole Gunnar Solskjaer, chàng trai của chúng tôi. Anh đang khởi động, và anh lướt đi trên mặt cỏ Old Trafford". Ở Solskjaer cũng có một tình yêu không bao giờ lay chuyển với màu áo đỏ, và không ngừng cống hiến ngay cả khi vật lộn với chấn thương đầu gối hoặc hơn 2 năm giam mình trong phòng phục hồi.
Ở Solskjaer cũng có một tình yêu không bao giờ lay chuyển với màu áo đỏ.
"Hãy nhìn và học hỏi Ole" trở thành câu cửa miệng của các HLV ở MU. Solskjaer chính là lời giải thích cho những thành công liên tiếp ở MU, bởi là cầu nối giữa thế hệ 99 và lớp kế cận, bao gồm Cristiano Ronaldo.
"Ole là một cầu thủ tuyệt vời, người mà tôi luôn muốn được chơi cùng, không những vì tài năng mà còn bởi con người anh ấy. Anh rất, rất tốt. Tôi đã tiến bộ vượt bậc nhờ những chỉ dạy của anh ấy, và lớn lên cùng anh ấy. Hôm nay tôi phải nói rằng: Cảm ơn, Ole", Ronaldo thổ lộ trong ngày chia tay Solskjaer năm 2007.
Trong một thời gian dài từ khi Solskjaer giã biệt MU, hàng triệu người hâm mộ đã luôn nhớ anh. Và bây giờ, chàng trai năm ấy đã quay trở lại. Khuôn mặt đã không còn trẻ thơ bởi mái tóc và đám râu bạc, nhưng phẩm cách, tình yêu và khát khao đưa MU vươn tới đỉnh cao vẫn còn nguyên vẹn.
Chào mừng trở về nhà, Ole!