Theo nhìn nhận của cựu hậu vệ Arsenal, Martin Keown, thì các cầu thủ MU đã chơi như thể vừa ra khỏi nhà tù, đầy tự do và phấn khích.
Còn theo Wayne Rooney, anh có thể hình dung ra sự hạnh phúc ở MU sau khi thoát khỏi Jose Mourinho, bởi biết rằng tất cả những người ở MU, từ cầu thủ đến cả các nhân viên nhà bếp đều ghét bỏ HLV 55 tuổi.
Vì vậy, người ta bỗng tự hỏi, điều gì đã xảy ra với Mourinho trong 2 năm rưỡi qua khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ đến vậy? Nên nhớ vào năm 2016, hầu hết đều mong đợi chiến lược gia người Bồ Đào Nha đến Old Trafford. Và khi nó xảy ra, ông ta được coi như một vị cứu tinh.
Thật ra thì mối lương duyên giữa Mourinho và MU đã sai ngay từ đầu. Trong những ngày mệt mỏi vì Van Gaal, MU, bao gồm cả Ban lãnh đạo và người hâm mộ, thực sự cùng quẫn trong việc tìm ra lối thoát. Quyết định bổ nhiệm Mourinho được thực hiện trên sự hoảng loạn.
Mối lương duyên giữa Mourinho và MU đã sai ngay từ đầu.
MU đã quên mất rằng Mourinho là đại diện lớn nhất của phong cách thực dụng và chiến tranh. Nó hoàn toàn đi ngược với truyền thống của đội bóng, với sân nhà có tên "Nhà hát của những giấc mơ". Nếu triết lý này không đi cùng kết quả, nó chỉ mang đến sự phẫn nộ.
Điều quan trọng khác, Mourinho là sản phẩm của thời đại và văn hóa cũ. Vì vậy, phương pháp quản lý con người đã không còn phù hợp với thời đại ngày nay. Ví dụ, hãy nhìn vào Paul Pogba, biểu tượng của bóng đá hiện đại, là hiện tượng truyền thông xã hội hơn là một cầu thủ thuần túy.
Tuổi 55 không phải quá già, nhưng Mourinho khác với những chiến lược gia khác. Ông sẽ không bao giờ thay đổi, mà kiên định với phương pháp từng mang lại thành công. Mou muốn các cầu thủ tách khỏi thế giới họ đang sống, tạo ra bầu không khí đặc quánh khói súng và cam kết chiến đấu hơn 100% sức lực kể cả khi họ bị thương.
Không còn Mourinho, các cầu thủ MU như lột xác.
Thêm nữa, chúng ta đang sống trong một thế giới mà cái tôi được đề cao hết mức, mọi người được khuyến khích thể hiện và khám phá bản thân. Thế nhưng Mou lại đi ngược. Ông cấm đoán các cầu thủ sáng tạo, thậm chí là suy nghĩ quá nhiều, nhốt họ trong tư tưởng cực đoan và chiến thuật đã lỗi thời.
Nếu một hay hai cầu thủ chơi tệ, lỗi có thể nằm ở họ. Nhưng khi tất cả cùng kém cỏi so với khả năng, từ Henrikh Mkhitaryan, Alexis Sanchez đến Paul Pogba, Eric Bailly, Romelu Lukaku rồi Marcus Rashford và cả Nemanja Matic, không nghi ngờ gì nữa, Mourinho chính là vấn đề.
Trong cuốn sách mới xuất bản State of Play, tác giả Michael Calvin nói rằng vì bóng đá đã thay đổi, bây giờ người ta cần những HLV thông minh hơn về mặt dẫn dắt cảm xúc. Đơn cử như Gareth Southagate. Ông ta có thể không xuất sắc về mặt chiến thuật, nhưng đủ can đảm để nói với cầu thủ "hãy luôn là chính mình". Vì vậy, tuyển Anh vào tới bán kết World Cup. Còn Mourinho, ông chỉ giỏi giết chết cảm xúc.
Ole Gunnar Solskjaer không bằng Mourinho, nhưng mang hơi thở thời đại bây giờ.
Từng là một biểu tượng chiến thắng, nhưng thực tế là Mourinho đã thất bại thường xuyên hơn trong những năm gần đây. Và ông chưa quen với điều đó. Để bảo vệ hình ảnh của mình, ngoài việc liên tục nhắc nhở về vinh quang quá khứ, Mou không ngại đổ lỗi cho học trò bằng những từ ngữ cay nghiệt nhất.
Thay vì tạo nên động lực cho cầu thủ, hành động này hủy diệt cầu thủ. Theo thời gian, những bất mãn tích tụ đến mức không thể chịu đựng, và nổ tung, hất văng Mourinho khỏi Old Trafford.
Xét về mặt danh tiếng và năng lực, Ole Gunnar Solskjaer không bằng Mourinho. Nhưng cựu tiền đạo người Na Uy mang hơi thở thời đại, giải phóng các cầu thủ khỏi nhà tù, dám đặt niềm tin và cùng họ dấn thân vào cuộc phiêu lưu.
Với Solskjaer, MU thống trị kiểm soát bóng, di chuyển rộng khắp, chơi với sự sáng tạo, hứng khởi và tự tin, đồng thời liên tục tiến lên phía trước. Còn quá sớm để khẳng định đội bóng này sẽ làm được điều gì đó lớn lao vào cuối mùa, nhưng bây giờ, tất cả có lý do để hy vọng.