Daniel Cormier đã bị đá ra khỏi đội tuyển vật của Mỹ một cách đau lòng. Nhưng nếu điều này không xảy đến, chúng ta có thể đã không được chứng kiến một ngôi sao lớn của làng MMA.
Nhà cựu vô địch 2 hạng cân của UFC có quãng thời gian dài tranh tài tại môn vật trước khi chuyển tới võ tự do. Sự nghiệp của "DC" cũng rất đáng chú ý với tấm HCĐ tại giải vô địch thế giới 2007, HCV tại Đại hội thể thao liên châu Mỹ 2003. Bên cạnh đó, Cormier cũng từng là đội trưởng của đội tuyển vật của Mỹ.
Cormier từng là niềm hy vọng của Mỹ tại Olympic 2008. Tuy nhiên, cựu VĐV sinh năm 1979 đã bị loại vào phút chót.
Cormier tham gia đấu vật từ khi còn rất nhỏ và đã 3 lần giành chiến thắng tại giải vô địch bang Louisiana, 2 lần vô địch giải học đường quốc gia (2003, 2004). Thành tích này giúp Cormier có mặt trong đội tuyển quốc gia. "DC" nhanh chóng trở thành cái tên hàng đầu tại hạng 96kg - từng giành hạng tư ở Olympic 2004. Thành tích sau đó của Cormier cũng rất ấn tượng, gần như đạt thành tích cao tại mọi giải đấu đã tham dự.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất Cormier gặp phải chính là cân nặng. Thời trung học, trọng lượng của "DC" thường rơi vào khoảng 110-115kg thời điểm không thi đấu. Vì thế, anh thường phải giảm tới gần 20kg cho mỗi cuộc tranh tài. Càng lớn tuổi, quá trình cắt cân lại càng trở nên khó khăn.
Trước trận đấu với đối thủ người Cuba Michel Batista tại trận mở màn Olympic 2008, Cormier về được mức cân cho phép. Tuy nhiên, vào buổi tối, "DC" bắt đầu cảm thấy chóng mặt và nôn nao trước khi bất tỉnh sau đó. Các bác sĩ nghi Cormier gặp phải vấn đề về thận, cố gắng giúp võ sĩ người Mỹ hồi tỉnh sau đó.
"Các bác sĩ nói rằng thận của tôi chỉ hoạt động được 20% chức năng khi đó. Điều này rất sợ hãi. Khi trở về làng VĐV, tôi đi còn không vững", Cormier chia sẻ.
"Một giờ sau những buổi cân tôi luôn cảm thấy tồi tệ, thường bị tiêu chảy, nôn mửa và đổ mồ hoi. Nhưng mọi thứ thường sẽ tốt dần lên. Lần đó thì không. Đội ngũ y tế nói tôi sẽ không thể tranh tài. Dù vậy, tôi vẫn muốn bước ra thi đấu vào ngày hôm sau", Cormier hồi tưởng.
Vào buổi sáng, Cormier tỉnh dậy và cố gắng bước ra sàn đấu. Tuy nhiên, đội ngũ y tế từ chối để anh ra sân. Batista nghiễm nhiên có được chiến thắng.
"Tôi được truyền IV và sau đó, bước đến tranh tài. Đó là vào khoảng 8h sáng, trước một hoặc 2 tiếng trước thềm cuộc đấu. Tuy nhiên, một người phụ nữ tới từ Ủy ban Olympic đến, nói tôi không được phép thi đấu bởi thể lực không cho phép. Mọi thứ thật tệ. Tôi suy sụp, khóc nức nở. Mẹ và vợ tôi ngồi cạnh cũng vậy". Hành trình tại Thế vận hội của Cormier chính thức chấm dứt tại đây.
Năm đó, đoàn vật của Mỹ chỉ có được vỏn vẹn một chiếc HCV do công của Henry Cejudo - một nhà cựu vô địch 2 hạng cân Olympic khác. Randi Miller cũng mang về một tấm HCĐ. Tất cả những cái tên còn lại đều thất bại, trong đó bao gồm nhiều cái tên chuyển lên đấu MMA sau này như Ben Askren hay Steve Mocco. Tất nhiên, không thể không nhắc tới Cormier.
Bị loại khi còn chưa được thi đấu, những gì Cormier để lại tại Olympic 2008 có thể gói gọn trong 2 từ "thất vọng". Sự nghiệp đấu vật của "DC" cũng đi vào ngõ cụt từ đây. Anh bị cho xuống đội dự bị rồi rời khỏi đội vật quốc gia không lâu sau đó. Đội ngũ huấn luyện của đoàn vật năm đó cũng mất việc.
"Tôi phải gửi lời xin lỗi tới ông Kevin Johnson (HLV của đội tuyển vật Mỹ vào năm 2008). Ông ấy là HLV giỏi, từng vô địch Olympic và thế giới. Tôi tin rằng nếu bản thân không gặp vấn đề, ông ấy sẽ được ký tiếp hợp đồng".
Không còn thi đấu, Cormier chuyển sang làm HLV bán thời gian cho các học sinh. Bên cạnh đó, "DC" cũng dẫn tại một chương trình vật của địa phương với mức lương được mô tả vô cùng bèo bọt. Theo thời gian, mọi thứ không có bất kỳ tiến triển nào.
"Salina (bà xã hiện tại, Cormier từng có một người vợ tên Robin) và tôi có một căn hộ rộng 65 m2 tại San Jose. Chúng tôi chẳng có đồng nào cả, còn chẳng có tiền mua gas để nấu", Cormier thừa nhận.
Chán nản, Cormier bắt đầu tìm đến game. Cựu võ sĩ người Mỹ đã dành hẳn một năm để đắm chìm trong thế giới ảo.
"Tôi làm tại một trạm phát sóng ở Oklahom và rồi bắt đầu chơi trò NBA 2K. Trong một năm, tôi chơi tới 700-800 trận, lọt vào top 100 thế giới. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng thứ mình muốn là một cuộc đấu thực sự, chơi bóng rổ trên máy tính là không đủ. Bạn của tôi, King Mo - Muhammad Laval, khuyên tôi nên thử sức với MMA. Cậu ấy nói, 'Anh bạn nên chơi MMA. Anh bạn sẽ làm được và rất giỏi môn này'. Tôi đến California để tập luyện với cậu ấy. Sau vài buổi, tôi nhận ra đây là thứ mình muốn. Chỉ sau 3 tuần, tôi đã sẵn sàng cho cuộc đấu đầu tiên".
Cormier tập luyện tại đội American Kickboxing Academy và hiện trở thành huyền thoại ở đây. Bắt đầu MMA rất muộn ở tuổi 30 nhưng "DC" nhanh chóng cho thấy tài năng. Anh toàn thắng trong tất cả các trận đấu tại Strikeforce và trở thành nhà vô địch tại đây. Thành tích ấn tượng này giúp Cormier được UFC chính thức ký hợp đồng.
Sau đó, Cormier có 10 trận đấu tranh đai tại UFC, từng sở hữu cùng lúc 2 chiếc đai vô địch của giải đấu. Khi chia tay sàn võ, "DC" được đánh giá là một trong những võ sĩ MMA xuất sắc nhất lịch sử.
Cormier không có duyên tại Olympic bởi sau hơn một thập kỷ cố gắng, anh vẫn không có được tấm huy chương. Tuy nhiên, điều này không khiến Cormier bỏ cuộc. Anh tìm lại được mình tại làng võ tự do và trở thành tấm gương truyền cảm hứng cho hàng nghìn người.