Hơn 2 thập kỷ trước, vào mùa hè của năm 2000, Josh Hedges nhảy lên chiếc xe hơi và phóng một nghìn dặm tới Texas để có lần đầu trong đời chụp cho UFC. Thời điểm đó, giải MMA lớn nhất thế giới vẫn còn đặt tên cho từng sự kiện và UFC 26 được biết tới với tên gọi là "Cánh đồng vô tận của những ước mơ".
Tại đây, các fan được chứng kiến màn so tài tại hạng nặng giữa Pedro Rizzo và Kevin Randlman bên cạnh sự xuất hiện của những võ sĩ "cây nhà lá vườn" như Matt Hughes, Jens Pulver và Pat Miletich.
Hedges, người khi ấy vẫn còn là cậu sinh viên tại trường đại học Texas Tech, là một fan cứng của UFC. Anh chàng này đã theo dõi MMA kể từ khi môn này còn được gọi với cái tên NHB (tức no holds barred). Hedges còn lập riêng một diễn đàn với cái tên ufighting.com. Nhờ vậy, Hedges quen thân với một số nhân vật trong nghề và được trao cơ hội chụp hình thử tại UFC. Nhưng tất nhiên, chuyến đi đầu tiên anh phóng viên ảnh phải tự túc.
Tưởng chừng đây là trải nghiệm "một lần trong đời" của chàng sinh viên khoa toán nhưng không phải vậy. Chỉ 8 tháng sau, UFC được Zuffa mua lại và công ty cần thêm một tay săn ảnh. Cố doanh nhân Charles Lewis Jr, nhân vật có tiếng của làng MMA thời đó, đã giới thiệu Hedges.
"Tôi sở hữu một trang web ngày đó, lập ra từ năm 1998. Không lâu sau, tôi triển khai một dạng mà hiện tất cả gọi là blog. Tôi có cơ hội được gặp một số cái tên có sức ảnh hưởng của làng MMA. Và rồi, Charles và Dan (Caldwell), đã giới thiệu tôi với UFC. Charles cho tôi cơ hội phỏng vấn với Dana White ở New Jersey. Cuộc trò chuyện này diễn ra ngay trước UFC 31. Ngồi cạnh White hôm đó còn có Lorenzo Fertitta".
Sau cùng, Hedges đã vượt qua và có trong tay hợp đồng khi bước vào làm nhiệm vụ tại UFC 31 với trận đấu giữa Randy Couture và Pedro Rizzo.
Tuy nhiên, một thời gian ngắn sau khi Hedges gia nhập, UFC gặp vấn đề với sự kiện lần thứ 33. Việc dồn tới 3 trận tranh đai vào cùng một ngày sau cùng trở thành thảm họa. Cả 5 trận main event khi đó đều kết thúc bằng phán quyết của giám định và khiến UFC mất điểm trầm trọng trong mắt các fan. Năm 2013, White gọi đây là sự kiện tồi nhất trong lịch sử giải đấu.
"Khi nhận việc, tôi biết đây là thứ bản thân muốn theo đuổi. Việc trở về trường và hoàn thành tấm bằng cử nhân không còn là ưu tiên số 1. Nhưng rồi, tại UFC 33, điều không mong muốn đã xảy ra. Trong lúc tất cả trở về, tôi đã nghĩ, 'Công ty này sắp toang rồi'. Lúc đó, mọi người đều rất rối. Bỏ tất cả trứng vào một giỏ nhưng kết quả không như ý. Chúng tôi nghĩ mọi thứ đã xong".
Dù vậy, thật may viễn cảnh đó không xảy ra. Zuffa vẫn tiếp tục với UFC. Sự kiện lần thứ 34 lại thành công vang dội. Hedges là người chụp hình từ đầu tới cuối. Từ đó tới nay, Hedges đã chụp không biết bao nhiêu tấm hình. Anh cũng là người chứng kiến sự thay đổi và chuyển mình của giải đấu.
"Tôi không bao giờ nghĩ giải đấu sẽ lớn mạnh đến vậy. Trở về ngày trước, một sự kiện bán được 100 hoặc 150 nghìn PPV đã là cực hoành tráng. Tôi vẫn nhớ những cuộc họp của bộ sậu khi đó, bao gồm Dana, Joe Silva, Lorenzo, Craig Borsari, Sean Shelby và Beth Turnbull. Cả nhóm cố gắng tìm cách đưa UFC tiến lên".
Vậy thì Josh Hedges là ai? Cái tên nghe lạ lẫm nhưng nếu là một fan cứng, bạn chắc chắn đã thấy tác phẩm của người đàn ông này cả nghìn lần. Với thỏa thuận giữa UFC và Getty, những bức hình của Hedges được biết tới rộng rãi. Những trang tin lớn đều lấy hình của Hedges sử dụng. Và tin tôi đi bạn chắc chắn đã thấy một trong số đó.
Hedges là một trong những người xem nhiều trận đấu MMA nhất thế giới và cũng đứng gần võ đài hơn bất kỳ ai khác. Một trải nghiệm vô giá.
Hedges đã chụp Stepen Bonnor chạm trán với Forrest Griffin tại TUF 1 vào năm 2005. Hedges cũng có rất nhiều ảnh của BJ Penn, Chuck Liddell hay Couture. Ông ở đó trong ngày Anderson Silva ra mắt UFC. Ông cũng chứng kiến Wanderlei Silva ăn mừng chiến thắng 36 giây trước Keith Jardine. Và cuối tuần qua, ông cũng ở UFC 265 để chứng kiến Ciryl Gane giành chiếc đai lịch sử cho người Pháp.
Một trong những giây phút đáng nhớ nhất sự nghiệp của Hedges đến tại UFC 193, một sự kiện ở Úc. Hôm ấy, Ronda Rousey phải nhận trận thua gây sốc trước Hollo Holm. Và Hedges đã chụp được tấm hình khiến tất cả liên tưởng tới khoảnh khắc huyền thoại trong ngày Muhammad Ali hạ đo ván Cleveland Williams.
"Bạn đặt máy quay ở trên cao, tốn nhiều công sức để làm việc đó. Mọi thứ đã được trả công xứng đáng. Chúng tôi chỉ làm thế cho những trận đánh lớn nhưng không phải lúc nào cũng thu được khoảnh khắc tuyệt vời đến thế".
Nhờ làm việc tại UFC, Hedges có cơ hội đi khắp nước Mỹ. Ông cũng tới Brazil khoảng 30 lần, Úc/New Zealand hàng chục lần. Ông cũng có cơ hội tới châu Á và châu Âu, làm quen với văn hóa cùng những vùng đất mới.
"Hài hước mà nói, tôi ghét việc bay quá nhiều. Tôi luôn muốn tiến bộ và nâng cấp bản thân. Nhưng tôi chẳng làm được gì khi bay", Hedges bật cười.
Công việc đặc thù cũng giúp Hedges quen thân với nhiều võ sĩ Clay Guida, Yves Edwards hay Evan Tanner. Ông ở đó, điểm tĩnh, bấm máy để ghi lại những gì trước mắt. Sự kiện UFC 100 là một cột mốc lớn, rồi đến UFC 200. Nhờ Hedges, những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trên võ đài được lan tỏa. Nhưng đôi khi, người ta cũng thấy máu và cả nước mắt trong các tác phẩm của ông.
Hedges, giờ là giám đốc ảnh của UFC, quản lý một đội ngũ gồm 3 phóng viên. Nếu bạn không biết, Hedges thường đội nón đen khi làm nhiệm vụ. Ông cũng mặc áo đen để không bị nổi nếu chẳng may phải lên hình, khuyên tai cũng mau đen nốt. Từ khi nào, Hedges trở thành một phần của UFC, một cái tên gần như không thể thay thế.
Chụp ảnh là cuộc chiến với khoảnh khắc. Hedges thường chiến thắng nhưng có những lúc ông lỡ những giây phút đáng nhớ. Dù vậy, ông hài lòng với những gì đã làm được.
"Nó giống như bạn đang kể chuyện vậy. Những đồng nghiệp của tôi cũng vậy. Chúng tôi không tranh đấu nhau. Ít nhất với tôi là vậy. Thấy một tấm hình đẹp, tôi sẽ rất hạnh phúc. Bạn biết đấy, tôi phải đứng một vị trí cố định trong trận đấu. Nhiều thời điểm, tôi sẽ có góc không như ý. Nếu đồng nghiệp của tôi có được góc tốt và một tác phẩm hoàn hảo ra đời, điều đó thật tuyệt vời".
Hedges là trụ cột thầm lặng nhất của UFC, một trong số ít những người đến với giải đấu từ thời của White. Ông vốn không thích ồn ào, chẳng muốn khoa trương. Với những người chụp ảnh lâu năm như Hedges, sản phẩm là thứ quan trọng nhất. Ông thích nhìn ngắm những tấm hình có được sau mỗi sự kiện.
Hedges không muốn nói quá nhiều về bản thân mà dành thời gian để chia sẻ về trải nghiệm có được trong hơn 20 năm đồng hành cùng UFC. Nhưng nếu phải chọn ra một phẩm chất giúp bản thân tồn tại được rất lâu trong nghề, Hedges sẽ nói ngắn gọn "sự tập trung".
"Tôi phối hợp khá tốt giữa mắt và tay. Tôi cũng có kinh nghiệm và hiểu khá rõ về MMA. Thi thoảng, tôi thay đổi phong cách chụp để mang đến cho các fan một trải nghiệm khác. Đôi khi thành công, đôi khi tôi thất bại".
Hiện tại, Hedges thi thoảng vẫn lái xe đường dài để tới sự kiện của UFC. Ông thích ở luôn trên chiếc xe của mình thay vì vào khách sạn được UFC cung cấp. Có lẽ, điều này giúp ông hồi tưởng về kỷ niệm đẹp trong ngày làm việc đầu tiên tại UFC 26. "Đó là một giấc mơ", Hedges mỉm cười.