Mùa hè 2019, bầu không khí chán nản bao trùm Leeds. Họ đã thất bại trong trận play-off thăng hạng và sẽ bước vào năm thứ 16 không nhìn thấy ánh sáng Premier League.
Sau thất bại 2-4 trước Derby County ngay tại Elland Road, HLV Marcelo Bielsa lướt qua các cầu thủ, chạm nhẹ vào vai họ rồi xách túi rời đi. Nhiều người hiểu rằng đó là lần cuối cùng họ nhìn thấy ông ta. Hợp đồng 1 năm đã hết và cuộc cách mạng, dù mang đến nhiều thay đổi tích cực, của Bielsa đã thất bại.
Nhưng Ban lãnh đạo của Leeds vẫn muốn Bielsa tiếp tục. Và để thuyết phục ông, họ chấp nhận tống cổ trung vệ cứng đầu Pontus Jansson sang đối thủ cạnh tranh Brenford. Đồng thời, cũng sa thải luôn phiên dịch viên Salim Lamrani bởi Bielsa nghĩ rằng sự hiện diện của ông này không tốt cho phòng thay đồ. Họ thậm chí còn sửa lại bãi đỗ xe bởi Bielsa phàn nàn rằng nó quá nhỏ để tìm được một chỗ đậu xe hợp lý, khiến ngày mới bắt đầu trong sự căng thẳng.
Cuối cùng, Bielsa đã đồng ý ký vào bản hợp đồng mới và bước vào chiến dịch thứ 2 cùng Leeds. Câu hỏi đặt ra là, tại sao Leeds lại cố chiều chuộng để giữ Bielsa, bất chấp nhiệm vụ đưa Leeds thăng hạng không hoàn thành?
Thứ nhất, ông là HLV xuất sắc nhất thế giới, theo lời của Pep Guardiola. Hoặc như cách Chủ tịch Vincent Labrune mô tả, việc đưa Bielsa tới dẫn dắt Leeds trong 1 năm không khác gì "ký hợp đồng với Lionel Messi". Leeds đã không may mắn trong năm đầu được Bielsa dẫn dắt, nhưng tất cả đều tin họ sẽ tiếp tục cải thiện để thay đổi vận mệnh.
Thứ hai, tất cả những người ở Leeds đều yêu Bielsa. Xuất thân từ một gia đình giàu có ở Argentina nhưng Bielsa nhanh chóng hòa nhập ở thành phố vùng Tây Yorkshire vốn thuộc về những người lao động.
Ông từ chối ở trong khu nghỉ dưỡng Rudding Park và tìm cho mình một căn hộ khiêm tốn tại Wetherby, nơi cách không quá xa sân tập Thorp Arch. Hàng ngày, Bielsa trong bộ đồ thể thao được cấp bởi CLB, đội mũ trùm đầu, đeo tai nghe và đi bộ 45 phút tới đó.
Bielsa luôn nghĩ rằng sự giao tiếp giữa cầu thủ và người hâm mộ rất quan trọng. Ông buộc cả đội phải tập trung ở khách sạn vào đêm trước trận đấu sân nhà, sau đó đi xe bus tới Elland Road trong sự phấn khích của đám đông CĐV.
Khi bước xuống, Bielsa luôn có sẵn kẹo trong túi để phát cho fan nhí. Leeds luôn có rất nhiều người hâm mộ nhỏ tuổi, và nổi tiếng nhất là Ricky Allman, cậu bé 11 tuổi đã khóc khi Leeds xuống hạng năm 2004 nhưng vẫn kiêu hãnh khoe bộ ngực trần có ghi dòng chữ "(cùng) Leeds cho đến chết".
Từ khi có Bielsa, lượng khán giả tới Elland Road tăng đột biến, đến mức Ban lãnh đạo có kế hoạch ngưng bán một lượng vé mùa để dành nó cho số người hâm mộ phát sinh khi chuyển lên chơi Premier League.
Với đội ngũ nhân viên ở Thorp Arch, Bielsa rất gần gũi và quan tâm đến họ. Giáng sinh năm 2018, ông dùng tiền túi để mua cả đống quà, từ điện thoại, laptop, TV màn hình rộng đến một chiếc xe Volkswagen Polo trị giá 11.000 bảng. Mọi người sẽ quay số trúng thưởng và ôm quà về nhà.
Nhân nói đến tiền, Bielsa là một người đặc biệt hào phóng. Ông nằng nặc bỏ 200.000 bảng để nộp phạt vụ dùng gián điệp dò la thông tin đối thủ được gọi là Spygate, thay vì sử dụng tiền của CLB. Và chiến lược gia người Argentina cũng dùng tiền túi để chi trả cho các trinh sát thuê ngoài.
Có một điều khá đặc biệt là Bielsa luôn giữ khoảng cách với các học trò. Không cầu thủ nào trong đội có mối quan hệ gần gũi với ông để có thể trò chuyện thường xuyên qua điện thoại. Thực ra thì ngay cả trên sân tập, ông cũng chẳng nói chuyện phiếm với ai.
Bielsa nói rằng "càng biết nhiều về họ, họ càng ít thích tôi", hay "tôi yêu quý các học trò, nhưng nếu thân thiết quá họ sẽ không còn sợ tôi nữa". Nhắc lại chuyện phiên dịch Lamrani mất việc vì Bielsa cảm thấy ông này quá gần gũi và suồng sã với cánh cầu thủ.
Đó là lý do không cầu thủ nào dám nhờn với Bielsa và sợ ông một phép. Họ tuân thủ tuyệt đối chế độ ăn uống mới, nuốt trọn giáo án tập luyện khắc nghiệt với 3 phiên mỗi ngày, chạy vòng quanh sân đến khi nôn ói và khi mệt quá, chấp nhận ngủ lại Thorp Arch để sẵn sàng cho buổi tập hôm sau. Cả năm trời, các cầu thủ chỉ được nghỉ hai lần, đầu tiên là 1 ngày trong tháng 8, sau đó là 4 ngày vào tháng 2.
Không có sự nổi loạn nào tại Leeds. Các học trò của Bielsa luôn tập luyện, ra sân với tinh thần cao nhất, vui vẻ làm mọi thứ mà ông thầy kỳ dị yêu cầu. Và Leeds băng băng lên đỉnh Championship, giành quyền lên chơi ở Premier League lần đầu tiên sau 16 năm. Sau đó, thành phố tôn vinh HLV người Argentina bằng cách lấy tên ông đặt cho một con đường ở trung tâm Leeds.
Có một câu chuyện nổi tiếng về việc đó, được kể lại bởi hậu vệ Fernando Gamboa hồi Bielsa còn dẫn dắt Newell’s Old Boys. Hôm ấy Gamboa đang chơi trò Pacman thì Bielsa bước vào. "Này, tôi hỏi cậu câu này được không?", ông nói. "Vâng, sếp hỏi đi", Gamboa đáp.
"Cậu chuẩn bị gì cho trận ngày mai rồi?", Bielsa hỏi. "Chiến đấu hết mình sếp ơi", Gamboa nói. "Hết mình là như thế nào?", ông lại hỏi. "Là, kiểu như đó là trận đấu của cuộc đời vậy", Gamboa khẳng định chắc nịch. "Tôi nghĩ vẫn chưa đủ", Bielsa vẫn không chịu buông tha cậu học trò. "Sếp à, em sẽ chơi đến chết thì thôi, được chưa?", Gamboa đáp, hy vọng sẽ làm hài lòng ông thầy.
"Không, ý tôi là, nếu tôi bảo đảm mai chúng ta sẽ chiến thắng, bảo cậu chặt một ngón tay có đồng ý không?", Bielsa lạnh lùng nói. Gamboa nghe mà khiếp vía. Hôm sau, anh chơi như chưa từng được chơi, ghi 1 bàn thắng giúp Newell thắng 4-3. May mà Bielsa không đả động gì đến chuyện chặt ngón tay nữa. Nếu nhớ ra, chắc chắn ông sẽ làm.
Vì ông ta là một HLV bậc thầy, nhưng cũng dị biệt số một.