Chỉ vài giây sau khi ăn mừng, Cassano đã rơi nước mắt.
Bóng đá là địa ngục đẫm máu. Sir Alex Ferguson đã nói thế. Và không ai cảm nhận điều đó rõ ràng hơn Antonio Cassano cùng người Ý, vào một đêm hè ở Guimaraes năm 2004.
Phải, cái đêm oi bức ấy sẽ không bao giờ bị lãng quên, khi chỉ trong vài giây họ sống giữa hai thế giới, thiên đường và địa ngục, từ tột đỉnh sung sướng đến tận cùng đau khổ.
Đó là phút 90+4 trận đấu với Bulgaria, Cassano ra chân rất nhanh ghi bàn thắng nâng tỷ số lên 2-1. Anh và các đồng đội chạy đi trong niềm vui khôn tả, với ý nghĩ tuyển Italia sẽ lọt vào tứ kết Euro 2004. Nhưng khi họ nhảy chồng lên nhau để ăn mừng, từ khu kỹ thuật, hậu vệ Christian Panucci bước ra với khuôn mặt đưa đám, nói rằng điều không tưởng đã xảy ra ở trận cùng giờ: Thụy Điển hòa Đan Mạch 2-2.
Cassano không thể chịu đựng nỗi thống khổ khi nhận tin bị loại ngay sau khi ghi bàn.
Nó có nghĩa Ý, Thụy Điển và Đan Mạch sẽ cùng có 5 điểm. Nhưng hai đội bóng Bắc Âu sẽ dắt tay nhau đi tiếp bởi hơn số bàn thắng ở các trận đối đầu. Nhận được hung tin, đất dưới chân các chàng trai mặc áo Thiên Thanh như đổ sụp. Còn Cassano ngồi bệt xuống sân ôm mặt khóc nức nở.
Nhiều năm sau, khuôn mặt nhòe lệ cùng ánh mắt vô hồn của Cassano vẫn còn gây ám ảnh. Bóng đá là cái gì đó quá khủng khiếp và tàn nhẫn…
Vào thứ Năm tới, có thể chúng ta sẽ được trải nghiệm cảm giác hãi hùng đó.
U23 Việt Nam phải đánh bại Triều Tiên. Nhưng đồng thời, hy vọng trận đấu giữa UAE và Jordan sẽ không kết thúc với tỷ số hòa có bàn thắng. Điều kiện thứ nhất chúng ta có thể hoàn thành. Nhưng điều kiện thứ hai e là khó.
Như năm 2004, khó ai tưởng tượng nổi Thụy Điển và Đan Mạch lại hòa nhau với tỷ số 2-2, đáp ứng đủ điều kiện về số bàn thắng đối đầu nhiều hơn Ý. Vậy mà nó lại thành sự thật. Và Franco Carraro, Chủ tịch Liên đoàn bóng đá Ý, huỵch toẹt: "Thằng ngu cũng biết bọn Bắc Âu làm trò, cố tình tạo nên tỷ số đó".
U23 Việt Nam đã mất quyền tự quyết sau trận hòa 0-0 với Jordan.
Bây giờ, UAE và Jordan cũng có mối liên hệ tương tự. Họ cùng đến từ Tây Á, thuộc cộng đồng Ả Rập và có mối quan hệ chặt chẽ với nhau. Cả hai không dại gì chuốc lấy rủi ro nếu cố giành chiến thắng, trong khi viễn cảnh dắt tay nhau vào tứ kết sẽ thật hoàn hảo.
Có nghĩa là thầy trò HLV Park Hang-seo, dù ghi cả trăm bàn vào lưới Triều Tiên cũng vô ích.
Chúng ta đã hy vọng về một kịch bản khác, không phải thế này. Nhưng khi nó xảy ra, chúng ta nên chấp nhận.
U23 Việt Nam là những nhà Á quân ở Thường Châu 2018. Nhưng đó đã là quá khứ. Chúng ta không có đội hình đủ tốt như cách đây 2 năm, và bị đối thủ soi rất kỹ để ít có khả năng gây bất ngờ. Như đã thấy, cả UAE và Jordan đều chơi với sự thận trọng, giữ khối đội hình cô đặc nhằm tránh các cuộc tập kích, đồng thời vây ráp hiệu quả để giết chết các ý tưởng tấn công của Quang Hải và đồng đội.
Quang Hải cùng các đồng đội ở U23 Việt Nam liệu có thể lách qua khe cửa hẹp?
Dù sao thì chúng ta vẫn còn cơ hội, để chiến đấu và giành lấy tấm vé vào tứ kết. Vận may chỉ đến với những người không bỏ cuộc. Biết đâu kỳ tích sẽ lại tái hiện. Và cuộc phiêu lưu lại tiếp diễn.
Nhưng kể cả khi không thành, chỉ mong các chàng trai của chúng ta sẽ không rơi vào tuyệt vọng và bị nước mắt nhấn chìm như Cassano tại Euro 2004.
Nên nhớ rằng bóng đá Việt Nam vẫn đang đi những bước chập chững ở đấu trường châu lục. Không thể chỉ với kỳ tích cách đây 2 năm mà chúng ta bỗng gia nhập tốp đầu châu Á.
Thất bại là cần thiết để đưa tất cả trở lại mặt đất. Và dù cay đắng, đây cũng là bài học để lứa cầu thủ này trưởng thành. Sau đó tiếp tục viết nên những giấc mơ.
Xếp hạng bảng D.
Bạn nên quan tâm