Sài Gòn, sau câu chuyện cổ tích về thế hệ vàng của bóng đá Việt Nam, là những ngày nắng mưa bất chợt, là những ngày không còn cờ, hoa, không có dòng người đi bão hối hả trong đêm, cũng chẳng còn những đêm thành phố bồi hồi thức trắng... Mọi thứ trở lại nhịp điệu của nó, yên ả đến lạ thường...
Lang thang trên từng con đường quen thuộc, vẫn nghe đâu đó về U23 Việt Nam, về những ngày Thường Châu tuyết trắng- bạc mái đầu, về Quang Hải, Công Phượng, Xuân Trường. Để rồi...Bạn có giống như tôi? - Bất giác lại nhớ về Tuấn Anh.
Khi mà các đồng đội đang thăng hoa trong sự nghiệp thì Tuấn Anh ở phương trời xa vẫn đang mong ngóng ngày được trở lại với sân cỏ. Ảnh: Tùng Lê
Đã từ lâu lắm, thật sự là rất lâu, từ ngày sân Thống Nhất còn tràn ngập những tiếng reo hò U19 Việt Nam của những Công Phượng, Xuân Trường, Tuấn Anh còn là một hiện tượng. Chính xác là hơn bốn năm chờ đợi sự trở lại của chàng Nhô trong màu áo đội tuyển một cách rực rỡ như ngày đó. Trong 4 năm ấy, có thể Nhô vẫn tạo ra những khoảng khắc kỳ diệu, kỳ diệu như đặt lòng ghi bàn vào lưới Triều Tiên năm 2016. Nhưng nó ít quá, le lói quá Nhô à!
Tôi của hiện tại vẫn thế, chỉ khác là đã học xong cấp hai, cấp ba và đang ở năm hai đại học… nhưng tôi sẽ tiếp tục chờ, chờ ngày anh trở lại với nụ cười khuyết nửa trên gương mặt, với chiếc băng đô trên tóc và cả những pha xử lý tinh tế, những đường chuyền sắc bén. Ngày đó chắc chắn sẽ đến nhanh thôi, phải không?Thời gian Tuấn Anh ở bên quả bóng tròn chắc chắn không nhiều hơn những ngày anh sống cùng chấn thương. Chấn thương rồi trở lại, Trở lại rồi tiếp tục chấn thương. Nó như một cuốn phim chưa có hồi kết trong sự nghiệp của Tuấn Anh vậy.
Tôi từng đọc đâu đó, Nhô ngại nói về chấn thương của mình, sợ lên bàn mỗ, sợ những mũi dao lạnh chạm vào người, sợ cả những ca phẫu thuật… Và hơn hết, điều làm Tuấn Anh sợ nhất là những ngày được chơi bóng bên những người bạn lâu năm, một ngày không còn có thể tiếp tục giấc mơ dang dở.
Ước mơ được trở thành cầu thủ giỏi, được cống hiến cho bóng đá Việt Nam.... mà sao lại khó quá với Tuấn Anh. Ông trời phải chăng đã quá tàn nhẫn với chàng trai này?
Nhô của hiện tại vẫn sống tốt, vẫn đăng ảnh thường xuyên để mọi người biết mình ổn, vẫn viết những câu chuyện hài viết những lúc rảnh rỗi. Chỉ có điều, Nhô đang ở một đất nước khác theo dõi các đồng đội từng bước viết nên kì tích. Có khi nào anh mơ: "Nếu như không... thì mình đã có thể!"
Hơn ai hết, Tuấn Anh là người thèm khát được thi đấu nhất, Nhô thèm cái cảm giác được chơi đùa với trái bóng biết bao. Ảnh: Tiến Tuấn
Nếu Tuấn Anh không chọn theo nghiệp cầu thủ, không được gọi là " Nhạc trưởng tài hoa của bóng đá Việt Nam, thì cuộc đời của anh có khác đi không?" - Khác chứ! Tuấn Anh có thể sẽ làm một nhân viên văn phòng, là một công dân bình thường, thoải mái làm những điều mình thích, tận hưởng hết hỷ, nộ, ái, ố của một đời người.
Nhưng tất cả đều đã được lựa chọn:" Đối với Tuấn Anh - vòng tròn của trái bóng, chiều dài của sân cỏ, đơn giản là nằm trong công thức tính diện tích của cả cuộc đời". Có lẽ đối với Tuấn Anh là thế, anh lựa chọn đi vào trong hố sâu, giẫm vào chông gai để tìm nguồn sáng. Tuấn Anh đang đánh cược với cuộc sống, anh cược cả tuổi trẻ của mình vì đam mê. Dù cho sau này có không chạy được nữa, thì bây giờ Tuấn Anh vẫn sẽ nỗ lực để trở lại chơi bóng, trở lại để khoác lên mình màu áo đỏ, tay đặt lên lá cờ trước ngực, được hát vang Quốc ca ở những đầu trường lớn.
Tháng 10/2018, chờ ngày "Nhạc trưởng viết tiếp giấc mơ còn dang dở...."
Sài Gòn, ngày.... tháng.... năm
(Cảm ơn bạn Trần Nhi đã gửi gắm những dòng tâm sự đầy xúc động này tới Tuấn Anh. Mong rằng Tuấn Anh sẽ mau chóng trở lại để tiếp tục "trình diễn" trên các thảm cỏ trong nước và quốc tế)