Tự truyện của Francis Ngannou: Tôi bị ám ảnh

AB , 17:00 15/05/2021 | Võ thuật

Chia sẻ

Thứ tôi khát khao là được tập luyện, bởi từ lâu, tôi đã ước trở thành một nhà vô địch thế giới. Đó cũng là lý do tôi tới Pháp. Một mình.

Tôi đã thích bộ phim "300" từ trước khi được xem tác phẩm ấy. 

Chẳng có gì dễ dàng với tôi ở Batie, Cameroon vào những ngày đó. Tôi vừa bước qua tuổi 22 nhưng đã có hơn 10 năm phải lao động - khởi đầu tại một bãi khai thác cát - chung tôi phải vận chuyển đá lên ròng rọc để chuyển lên ngọn đồi gần đó. 

Nhưng bất chấp tôi có nỗ lực đến thế nào, làm việc chăm chỉ đến đâu, thì vào cuối ngày, tôi vẫn chẳng kiếm đủ ăn. Trong suốt những năm khổ cực ở đó, tôi không biết "tăng lương" nghĩa là gì. Người cũ đi, người mới đến, công việc chúng tôi vẫn vậy và đồng tiền bỏ túi cũng thế.

Tôi cố gắng chuyển sang một bãi khai thác khác. Lần này, tôi phải vận chuyển đồ lên xe tải. Nhưng mọi thứ hóa ra chẳng có chút chuyển biến. Việc nặng nhưng chẳng có tiền. Tôi bị mắc kẹt vào mớ bòng bong ấy, xung quanh chẳng có gì ngoài đá, những chiếc xe tải cùng hàng dài người đang chờ miếng ăn.

Cũng năm 22 tuổi, lần đầu tôi đeo lên tay chiếc găng thi đấy. Khoảnh khắc ấy, tôi biết định mệnh của mình là trở thành một võ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng tôi không có tiền - đồng nghĩa cũng chẳng có bất kỳ cơ hội nào cả. Tôi còn chẳng biết cách nào để thoát ra.

Và rồi, tôi xem bom tấn "300" - bộ phim kể về 300 chiến binh Spartan cố gắng bảo vệ thành trì khỏi hơn 300 nghìn quân địch hùng mạnh. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được nguồn động lực lớn đến thế chảy trong người. Mọi thứ hoàn toàn thay đổi kể từ giờ phút đó.

Đúng, đó chỉ là một bộ phim mà thôi, tôi biết chứ. Nhưng nó dạy tôi một điều rất quan trọng: Nếu bạn phải đối mặt với những thử thách khổng lồ, bạn phải tin mình có thể chiến thắng.

Đúng vậy.

Tự truyện của Francis Ngannou: Tôi bị ám ảnh - Ảnh 1.

Suy nghĩ đó trở thành kim chỉ nam cho hành động của tôi, giúp tôi tập trung trong những thời điểm lạc lối, truyền thêm năng lượng mỗi khi tôi mệt mỏi nhất. Nó đánh thức sức mạnh nội tại của tôi, thúc đẩy tôi mạnh hơn bất kỳ điều gì trước đó.

Hãy cho tôi được phép nhắc lại những câu chữ ngắn ngủi ấy: Nếu bạn phải đối mặt với những thử thách khổng lồ, bạn phải tin mình có thể chiến thắng.

Tôi xem đi xem lại mỗi khi có cơ hội, trên TV, từ đầu đĩa, ở máy tính của một người bạn hoặc tôi lên mạng xem bằng điện thoại. Kích cỡ của màn hình không quan trọng, chất lượng cũng kệ nốt. Đến nay, tôi đã nghiềm ngẫm tác phẩm từ 20 đến 30 lần.

Tôi bị ám ảnh bởi nó.

Tôi luôn biết trước mặt là những chông gai, thử thách vô cùng khó khăn. Nhưng đột nhiên, tôi có quyết tâm để vượt qua chúng hơn bao giờ hết.

Đó là những điều tôi đã làm. Tôi tập luyện chăm chỉ nhất có thể sau giờ làm, dù là với anh bạn hàng xóm hay chỉ có một mình. Trong suốt nhiều tháng, tôi tích lũy từng đồng bạc lẻ kiếm được, cho tới khi tôi đủ tiền mua tấm vé một chiều tới Paris.

Những ngày đầu, Paris với tôi khác xa so với trên phim ảnh. Không thức ăn, không hào hoa và tất nhiên chẳng phải thiên đường. May mắn là tôi cũng chẳng muốn lên thiên đường, tôi chỉ cần một phòng gym, ăn ngủ luôn ở đấy thì tốt. Thứ tôi khát khao là được tập luyện, bởi từ lâu, tôi đã ước trở thành một nhà vô địch thế giới. Đó cũng là lý do tôi tới Pháp. Một mình.

Năm đó, tôi 26 tuổi, chẳng có gì trong người. Tôi ở một nơi chẳng quen biết ai. Khó khăn còn hơn cả thời ở Camerooon. Nhưng bây giờ, tất cả đã khác.

Tôi hiểu hoặc thành công hoặc về nhà. Tôi lục túi, cầm ra những đồng tiền cuối cùng và nhìn vào nó. Nếu không làm được một điều gì đó từ những gì đang có, tôi sẽ quay về như xưa - một gã vác đá giữa trời oi bức. Và rồi, tôi đã không để bản thân bỏ cuộc. Tôi biết mình sẽ làm được!

Tự truyện của Francis Ngannou: Tôi bị ám ảnh - Ảnh 2.

Trong vòng 3 tháng, tôi là người vô gia cư.

Trong vòng 3 tháng, tôi tập ở bất kỳ phòng gym nào có thể. Hết giờ, tôi ra và ngủ vạ vật trên phố. Cuối cùng, tôi cũng làm thân được với chủ của một phòng gym. Ông ấy tên là Ferdinand. Đầu tiên, tôi xin ông ấy được để lại túi và găng tay của mình qua đêm bởi ở trên phố luốn tiềm ẩn sự nguy hiểm. Biết tôi không có nơi nào để đi, ông ấy đã tốt bụng cho tôi ngủ nhờ trong đó.

Tôi cũng tìm được việc - trở thành nhân viên bảo vệ ở một hộp đêm vào cuối tuần. Điều này đồng nghĩa, tôi vẫn rảnh để tập luyện tại những ngày khác. Thật tuyệt. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy ánh sáng của hy vọng.

Tôi tiếp tục tập luyện, tiếp tục làm việc và ... tiếp tục xem bộ phim "300".

Nghe có vẻ buồn cười, tôi biết. Nhưng đó mới là tôi, vẫn chiến đấu, vẫn tin tưởng. Những gì tôi sở hữu có công một phần từ bộ phim tôi đã xem từ rất nhiều năm. Tôi thường xuyên xem video trận đấu của Mike Tyson trên Youtube. 

Thời trẻ, tôi không có cơ hội để chứng kiến một "Tay đấm thép" đỉnh cao nên buộc phải xem lại. Tôi cuồn vào nó, trầm trồ trước tốc độ và sức mạnh của ông ấy. Tôi cố gắng tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân, học hỏi từ nó, dù chất lượng video không được tốt cho lắm.

Tôi dành kha khá thời gian để ngồi trước màn hình máy tính và xem phim. Nhưng những thứ tôi xem đều có ích. Giờ thì thành công là thứ duy nhất tôi bị ám ảnh. Tôi đã trở thành nhà vô địch của UFC, có danh hiệu mình cần. 

Tự truyện của Francis Ngannou: Tôi bị ám ảnh - Ảnh 3.

Nhớ lại, tôi đã để thua ở trận MMA chuyên nghiệp thứ 2, bằng điểm số. Và tôi học hỏi từ trận đấu đó nhiều hơn mọi chiến thắng khác. Thất bại là một phần của cuộc chơi. Đó là những thứ giúp bạn tiến bộ. Trước mắt, luôn có những vật cản và bạn phải vững tâm để vượt qua.

Tôi biết mình phải thành công để có thể giúp chính mình và cả những người khác. Tôi sống tại một nơi mà những người đàn ông phải làm việc cả đời nhưng vẫn không đủ tiền cho con cái đến trường. Họ không có cơ hội để theo đuổi một cuộc sống tốt hơn.

Tôi biết mình phải thành công để giúp gia đình. Điều tôi sợ nhất chính là thất bại bởi nó ảnh hưởng rất nhiều tới chúng ta. Tôi muốn trở thành một thước phim để truyền cảm hứng cho những người đang khó khăn. Tôi muốn mình xuất hiện trên Youtuber, mọi người xem video và sẽ cảm thấy ổn hơn. Tôi muốn trở thành một hình mẫu để họ tin vào khả năng của bản thân.

Khi bắt đầu, tôi chẳng có gì. Tôi đã cố gắng mỗi ngày để được như hiện tại. Tôi biết rất nhiều người không may mắn như tôi, họ chẳng bao giờ đi xa được thế này cả. Thành công của tôi giờ sẽ là thành công của họ. Tôi bị ám ảnh bởi nó.

Tôi từng suy nghĩ quá nhiều về những thử thách. Nhưng giờ, thắng hay thua, tôi sẽ tiếp tục để thành công.

Tôi giờ đã khác xưa, trở thành một phiên bản khác. Giờ tôi sẵn sàng chiến đấu không ngừng.

Tự truyện của Francis Ngannou: Tôi bị ám ảnh - Ảnh 4.

Chữ ký của Ngannou

Nguồn: Player Tribune