Khi tôi để thua trước Andy Ruiz Jr vào tháng 6/2019 và mất toàn bộ đai vô địch thế giới, thực tế, tôi đã chuẩn bị trước cho kịch bản đó. Nghe thì có vẻ lạ lùng khi tôi nói như thế về thất bại chuyên nghiệp đầu tiên của mình. Hôm ấy, trọng tài đã tuyên bố dừng ở hiệp thứ 7.
Tôi biết chắc dù có thua mình vẫn có cơ hội thứ 2. Ổn thôi, Andy đã thắng. Tôi đứng dậy và quay trở lại tập luyện.
Sau những chuyện đã trải qua, tôi biết phải phản ứng thế nào trước những tình huống như thế. Đa số chỉ coi tôi là một võ sĩ và muốn tôi hạ gục đối thủ của mình mỗi khi bước lên đài. Điều họ không nhận ra là con người của tôi, cá tính của tôi. Suốt cuộc đời của mình, tôi đã trải qua nhiều thứ không nhiều người biết, khó khăn nhưng nếu không có chúng, tôi sẽ chẳng đạt được thành công như hiện tại.
Nhiều người trong số các bạn sẽ thấy lạ khi tôi bắt đầu câu chuyện của mình và nói về trận thua. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên chia sẻ về những trở ngại gặp phải hơn là thành công.
Bạn biết đấy, trước khi hiểu về sự lên xuống trong thể thao, bạn cần hiểu về thăng trầm trong cuộc đời. Nếu làm được điều đó, tin tôi đi, bạn có thể đối mặt với bất kỳ điều gì.
Khi tôi còn là một đứa trẻ, mẹ đã trở về quê nhà Nigeria để bắt đầu công việc kinh doanh. Tôi không muốn rời London. Tôi không biết mình sẽ phải về đây trong bao lâu nhưng dự kiến sẽ rất lâu. Tôi cũng nhập học tại đó. Hệ thống trường học ở Nigeria thì cũng giống ở Anh nhưng kỷ luật tại đây thì lại là một chuyện khác.
Trường của tôi được gọi với cái tên "Cái chuông" là có lý do cả. Vào 5h sáng, nhân viên sẽ cầm chuông đi quanh để đánh thức chúng tôi dậy. Nếu không tỉnh đúng lúc, bạn sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Tất cả những thứ tại đây đều theo quy củ chặt chẽ như chúng tôi phải là quần áo vào sáng sớm và giặt sạch khi đêm xuống. Chúng tôi thì luôn luôn phải lễ phép với người lớn tuổi hơn. Mỗi sáng, chúng tôi phải tự lấy nước cho mình, nếu những người khóa trên cướp mất chỗ nước đó thì bạn sẽ chẳng thể làm gì. Do đó, bạn phải thông minh, biết ứng biến. Tôi thì chọn cách làm thân với những người đó, dù sao cũng sẽ an toàn hơn.
Tôi học được rất nhiều điều tại Nigeria. Nơi đây khí hậu ấm và chúng tôi thường dành thời gian đi ra ngoài, trò chuyện với mọi người, xem những người khác đang làm gì, có thể sẽ chung tay để giúp đỡ họ luôn. Tôi cũng cố gắng học ngôn ngữ ở đó cũng như cách để tự bảo vệ bản thân.
Rất nhanh chóng, tôi làm quen với nhịp sống hối hả ở Nigeria, thời gian cũng cứ thế trôi đi.
Cuối cùng, hai mẹ con tôi cũng trở lại Anh. Tái ngộ người em họ, tôi yêu cầu cậu bé đấm thật mạnh vào bụng tôi. Cậu ấy đã làm hết sức có thể nhưng tôi vẫn sừng sững. Năm ấy, tôi mới 12 tuổi nhưng đã khỏe hơn rất nhiều sau quãng thời gian ở Nigeria. Giờ tôi đã tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ thật tốt.
Khi tôi bước qua tuổi 15, tôi dừng đi học và sẵn sàng tự kiếm sống. Nhưng sự non trẻ đã khiến tôi có những suy nghĩ sai lầm. Tôi có quen một nhóm bạn nhiều hơn tôi 2 tuổi. Chứng kiến họ kiếm tiền và rủng rỉnh mua sắm, tôi ghen tị, kiểu như, "Tôi đang ở trường còn những gã đó đang ở sân bóng rổ, thoải mái tận hưởng. Tôi cần phải được như họ".
Kể từ đó, tôi cố gắng đầu tư, xoay vòng vốn rồi tiết kiệm. Tôi bán bất kỳ thứ gì có thể, từ xe đạp, xe hơi, phụ kiện thời trang. Tôi chẳng quan tâm những thứ đó xuất xứ từ đâu, chỉ cần giao dịch được là tôi chấp nhận. Thời gian đó, 50 Cent cũng ra ca khúc "Giàu có và bất chấp". Đây cũng chính là suy nghĩ của tôi - làm mọi cách để có tiền.
Nhưng cách làm đó sau cùng đã không hiệu quả. Một đêm, tôi đang ngủ trong nhà nghỉ và tiếng điện thoại reo lên. Đó là mẹ của tôi. Bà nói rằng có khoảng 10 cảnh sát đang trước cửa nhà tìm tôi. Đó là lúc tôi nhận ra mình cần thay đổi.
Thật may, tôi có cơ hội thứ 2 - đó là quyền Anh.
Nhiều đứa trẻ, khi bước vào độ tuổi 16 đến 18, họ bắt đầu dừng cố gắng bởi muốn sống bất cần. Tôi đã có quãng thời gian như thế nhưng giờ đã hết. Tôi chuyển từ Watford tới một khu vực tại London để sống với mẹ. Tôi bớt hút thuốc và đàn đúm hơn. Tôi bắt đầu tập thể thao, kết thân với những người bạn có chung đam mê này. Nhờ thế, tôi luôn có bên mình nguồn năng lượng tích cực.
"Hôm nay anh bạn định làm gì?"
"Tôi sẽ chạy bộ".
"Được đó, gặp anh bạn sau 30 phút nữa".
Và phải cảm ơn người anh họ của tôi, Ben. Nhờ anh ấy, tôi mới biết đến boxing. Tôi rất thích xem cũng như học hỏi từ những clip của Mike Tyson. Ông ấy xuất phát điểm không tốt, từng phải vào trại giáo dưỡng khi còn trẻ. Nhưng rồi, ông ấy được Bobby Stewart phát hiện tài năng trước khi đưa tới New York tập luyện. Tại đây, Mike tìm được HLV Cus D'Amato, Kevin Rooney và Teddy Atlas. Họ trao cơ hội, Mike nắm bắt và trở nên vĩ đại.
Tôi nghĩ, Mike làm được, chúng ta cũng sẽ làm được.
Thi thoảng, tôi sẽ chạy bộ từ lúc 3h sáng bởi khi ấy mọi người còn đang ngủ. Tôi muốn tìm sự tĩnh lặng và thư thái. Thực tế, thành công trong phòng gym cũng đơn giản lắm. Bạn cứ nỗ lực hết mình, cơ hội sớm muộn sẽ tới. Tôi học được từ Mike Tyson điều này.
Tiếp đó, tôi phải định hướng con đường của mình tại làng boxing. Dù bản thân không học đại học, tôi nhận ra mình phải thật thông minh ở môn này. Tôi biết điều gì nên làm và điều gì không. Tôi cũng lập được một đội phù hợp - điều quan trọng nhất. Họ là những người đã giúp tôi đi đúng con đường, chạm tới đỉnh cao.
Tôi đã để thua trước Andy. Tôi phải nói rằng nếu có một ai đó sẽ đánh bại tôi, nó sẽ đến vào ngày 1/6. Sự thật là vậy.
Ai cũng sợ thất bại. Nếu muốn thắng, bạn không được vội vã. Nếu bạn muốn thành công trong mọi mặt cuộc sống, hãy cứ giữ vững lập trường. Nhưng bạn phải hành động, chỉ có như thế bạn mới có thể thành công.
Trận thua trước Andy giúp tôi có thời gian để nhìn lại - điều mà trước đó tôi đã không làm. Tôi nhận ra ý nghĩa của việc trở thành nhà vô địch hạng nặng thế giới. Khi bạn trở thành nhà vô địch lần đầu, cảm giác thật dễ dàng. Bạn chỉ hạnh phúc tận hưởng nó. Nhưng rồi khi bị đá khỏi ngai vàng, bạn mới thấy vị trí đó quan trọng đến thế nào.
Tôi không biết được điều này cho tới khi phải nhận thất bại. Nhưng một điều tôi biết chắc: Tôi sẽ trở lại. Tại sao ư? Bởi tôi đã chuẩn bị cho những thất bại kiểu như thế.
Khoảng 2 đến 3 năm trước trận đấu đó, tôi đã thu thập sẵn những tư liệu cần thiết để sử dụng trong trường hợp thất trận. Bạn biết đấy: Không chuẩn bị là chuẩn bị cho việc thất bại. Nếu bạn chỉ quen sống trong hưởng thụ và nghĩ cuộc đời chỉ toàn màu hồng, bạn sẽ bị tác động mạnh nếu mọi thứ không như ý.
Còn nếu đã chuẩn bị sẵn, bạn sẽ nhận ra thất bại không tệ như bạn tưởng. Nếu biết sửa chữa, bạn sẽ sớm trở lại với vị thế vốn có.
Sau khi để thua trước Andy, tôi sẽ sử dụng những tài liệu đã chuẩn bị sẵn. Tôi cũng nhìn lại những điểm mạnh điểm yếu của bản thân. Tôi cũng xem cách xử trí thất bại của những huyền thoại, như Muhammad Ali, Joe Louis, Julio Chavez.
Hiểu rõ những thứ đó, tôi sẵn sàng trở lại. Tôi biết chiếc đai rồi cũng sẽ trở lại.
Giờ tôi đã giành lại được những chiếc đai của mình. Tôi trận trọng nó hơn trước rất nhiều và sẽ tìm mọi cách để giữ vững vị thế của mình. Tôi biết mình đang xây dựng di sản riêng của bản thân.
Khi nhắc tới cụm từ "di sản", tôi không ám chỉ tới riêng boxing. Tôi đang nói về giáo dục, cuộc sống và cách tôi nuôi dạy những nhóc tì của mình. Mọi thứ chẳng thể tươi đẹp mãi, bạn phải sẵn sàng cho cả những biến động. Một ngày, tôi sẽ không còn ở đây, chiếc đai cũng sẽ thuộc về một người khác. Nhưng tôi vẫn còn những đứa trẻ của mình.
Tôi nghĩ điều tuyệt nhất mình có thể làm, là mang tới cho các con một cuộc sống tuyệt vời. Đó mới chính là di sản của cuộc đời tôi.
Bạn nên quan tâm