Các bạn sẽ hiểu mọi điều, từ cuộc sống, gia đình đến tích cách của tôi - Alisson Becker, sau khi đọc mẩu truyện dưới đây.
Khi World Cup 1998 khởi tranh, tôi mới 5 tuổi. Muriel, anh tôi, khi đó đã lên 10. Chúng tôi xem trận bán kết giữa Brazil và Hà Lan ở nhà cô, đó là một bữa tiệc thật sự. Cô đã làm rất nhiều món ngon, bao gồm một chiếc bánh cực lớn để đãi đại gia đình.
Khi trận đấu bước vào chấm luân lưu định mệnh, bố và chú của tôi như thể mất trí. Họ, bằng một cách nào đó, đã cảm nhận được sức ép khổng lồ mà các cầu thủ phải gánh chịu trên sân. Rõ ràng nhà có ghế mà chẳng ai chịu ngồi.
Khi thủ thành Taffarel cản phá thành công quả penalty cuối cùng, bố của tôi lao xuống bếp. Để làm gì vậy? Ông đập thẳng mặt vào chiếc bánh khổng lồ cô tôi đã làm trước đó, chạy về phòng khách với lớp kem dính trên mặt và hét: "Chúng ta đã lọt vào trận chung kết! Chúng ta đã lọt vào trận chung kết!".
Đó là hình ảnh buồn cười nhất tôi từng được chứng kiến trong đời.
Alisson Becker chia sẻ về lần đầu được gọi lên tuyển
Bố tôi mất trí hoàn toàn rồi, đương nhiên là vì quá vui nên mới vậy. Nói thật là tôi giống ông ấy y như đúc. Thông thường khi thi đấu trong màu áo AS Roma và tuyển Brazil, tôi luôn xuất hiện với hình ảnh của một cầu thủ điềm tĩnh, nghiêm túc. Tuy nhiên không phải lúc nào tôi cũng vậy đâu. Nếu hồi nhỏ một chuyên gia đến "xem giò" tôi thì họ sẽ viết như thế này vào báo cáo:
Alisson Becker: thủ môn, 7 tuổi.
Lùn. Thường xuyên "mít ướt". Thi thoảng lại cáu giận.
Nhìn vào bản báo cáo như vậy chắc chẳng ai nghĩ tôi có thể trở thành thủ môn của ĐT Brazil, nhưng đó là sự thật. Tôi đã trải qua một chặng đường rất dài để có được ngày hôm nay.
Thực tế là khi bắt đầu bước sang tuổi "teen", tôi thậm chí chẳng phải thủ môn giỏi nhất trong nhà. Muriel, anh tôi, cũng là một thủ môn. Bằng cách nào đó, anh ấy luôn biết cách khiến tôi cảm thấy ức chế. Tôi nghĩ ông anh nào cũng vậy cả. Nhưng giờ nhìn lại, anh ấy đã phần nào dạy cho tôi cách kiềm chế xúc cảm.
Anh ấy là người quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, là lý do tại sao tôi chọn vị trí thủ môn.
Alisson (phải) và anh trai Muriel.
Mọi người cho rằng tôi sinh ra đã được bó buộc với khung thành, đó là sự thật. Mẹ tôi là một thủ môn, nhưng bà ấy chơi bóng ném cho đội tuyển của trường. Ông cố tôi là thủ thành bán chuyên cho CLB ở quê nhà Novo Hamburgo. Và bố tôi cũng là "người gác đền" của đội bóng công ty. Vì vậy, tôi nghĩ đây là sự sắp đặt của Chúa.
5 tuổi, tôi và anh trai đi xem bố chơi bóng. Nhìn từng bước di chuyển, cú bay người, chúng tôi cảm nhận được ông ấy yêu môn thể thao này nhiều đến mức nào. Chính vì xúc cảm dạt dào đến vậy, ông ấy luôn có những pha xử lý khá "điên rồ". Hình ảnh bố tôi lao về phía trước cản phá bóng ngay trước mũi giày của đối thủ đã trở nên quá quen thuộc với đồng đội của ông.
Chúng tôi đều ngưỡng mộ bố, dường như cả 2 anh em cũng phần nào đó được thừa hưởng lối chơi hoang dã của ông. Đứa trẻ nào cũng vậy, phải không? Ai trong chúng ta thấy bố chơi hay cũng phải tự nhủ, "mình cũng muốn chơi giỏi như vậy".
Tuy nhiên, người thúc đẩy tôi lựa chọn vị trí trong khung gỗ là Muriel.
Muriel và Alisson khi còn chơi cho Internacional.
Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên chơi bóng với bạn của anh ấy, những người lớn tuổi và to con hơn. Lúc chọn đội, đương nhiên là những đứa lùn, trẻ con như tôi phải về bắt gôn. Cái đó là luật bất thành văn rồi, ở đâu chẳng vậy, nhỉ?
Nhưng cũng ổn thôi, bởi vì tôi thích được bắt gôn. Thực tế, tôi rất yêu vị trí đó.
Hồi còn nhỏ, chơi bóng là để tôi và mọi người cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên, mục tiêu đã thay đổi sau kỳ World Cup 2002 được tổ chức tại Hàn Quốc và Nhật Bản. Tôi và Muriel dậy sớm, chuẩn bị đầy đủ socola, bánh ngô và sữa để theo dõi Brazil thi đấu. Tôi không bao giờ quên cảm giác chứng kiến đội bóng quê hương bước lên ngôi vô địch. Cứ như thể được khai sáng vậy! Tôi nghĩ: "Đó là điều mình sẽ làm. Mình sẽ chơi cho Brazil. Mình sẽ thi đấu ở World Cup và mình sẽ vô địch".
Tôi bắt đầu chơi bóng nghiêm túc hơn. Tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ bảo vệ khung thành trong mọi trận đấu trên đường phố ở Novo Hamburgo. Khi gia đình có điều kiện rời khỏi khu chung cư cũ kỹ để tới ngôi nhà mới, tôi và Muriel có nhiều không gian chơi bóng hơn. Chúng tôi góp tiền mua bóng nhựa và thi đấu 1 đấu 1, sử dụng cửa nhà làm gôn. Đó đúng là một cuộc chiến "đẫm máu" và không kém phần vui nhộn. Có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Một thời gian sau, tôi được nhận vào đội trẻ của Internacional, ăn tập ở Porto Alegre. Đó là một trong những đội bóng lớn tại Brazil và tôi nghĩ rằng mình đang đi đúng hướng. Tuy nhiên, tôi gặp phải một vấn đề lớn.
Tôi vẫn quá… thấp đối với một thủ môn.
Alisson Becker nói về tấm gương anh trai đã giúp mình vượt lên
Tôi thuộc dạng lớn muộn. Vì thế những đồng đội bằng tuổi bỗng chốc đã to cao và mạnh mẽ hơn cả tôi. Ở đội trẻ, chúng tôi có một bài kiểm tra mức độ trưởng thành, đánh giá cầu thủ theo thang điểm 1 đến 5. Khi mọi đồng đội đều đạt 5 điểm, tôi vẫn "ngụp lặn" ở điểm 2. Điều đó không tốt đối với một thủ môn, phải không? Đáng lẽ ra tôi phải to lớn hơn, bật cao hơn, nhờ vậy mới có thể bảo vệ được khung thành.
Nhìn chung, thấp là một điểm trừ đối với vị trí trong khung gỗ.
Vì thế, đương nhiên là tôi phải ngồi dự bị.
Internacional sau đó ký hợp đồng với một thủ môn của Palmeiras. Thử đoán xem … hắn ta cũng cao và to hơn tôi nữa. Tôi nghĩ: "Hay lắm! Giờ mình đã trở thành sự lựa chọn thứ 3. Cứ thế này thì chơi cho Brazil kiểu gì đây?".
Lúc đó, tôi thậm chí còn ngờ vực với lựa chọn của mình.
Nike Cup – một giải đấu cho lứa cầu thủ từ 14 đến 15 tuổi – khởi tranh vào thời điểm tôi vẫn đang ngồi dự bị cho đội trẻ ở Internacional. Muriel đã tham gia và được bình chọn là thủ môn xuất sắc nhất giải. Anh ấy mang chiếc cúp sàng lòa về để ở nhà. Tôi nhìn chăm chú những gì anh trai mình giành được và nói: "Anh, em cũng muốn có được nó!".
Nhưng tôi thậm chí còn chẳng được ra sân. Những huyền thoại trong khung gỗ, Iker Casillas và Gianluigi Buffon, họ đều được chơi cho đội một khi mới 17 tuổi. Đương nhiên là tôi muốn được như họ. Nhưng tôi sẽ phải chờ đợi cơ hội đến lúc nào đây?
Tôi sẽ được ra sân chơi cho đội 1 năm 17 tuổi ư? Không ổn rồi, mọi thứ chẳng cho thấy chút tiến triển nào.
CLB Internacional bắt đầu nghi ngờ, họ chẳng biết liệu tôi còn có thể lớn hay cứ thấp "lè tè" như vậy. Tạ ơn Chúa, họ quyết định chờ đợi thêm 1 năm nữa để xem tôi sẽ lớn như thế nào.
Bỗng chốc, kỹ năng của tôi tiến bộ cực nhanh. Và một phép màu đã xảy ra: Tôi bắt đầu cao lớn hơn. Trong vòng 1 năm, tôi đã cao lên 17 cm (từ 1m70 đến 1m87). Điểm trưởng thành của tôi vì thế tăng từ 2 lên 4. Đột nhiên, tôi vừa có kỹ năng vừa có hình thể tuyệt vời cho một thủ môn. Họ bắt đầu chú ý đến cậu nhóc trước đó bị coi là "thằng lùn" của toàn đội.
Năm 16 tuổi, trong một ngày đẹp trời, tôi và chúng bạn đang chơi ngoài biển, gần nhà ông nội. Khi kiểm tra điện thoại, tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ 5 cuộc gọi của ông nội, cảm giác lúc đó thật tệ.
Tôi nghĩ: "Thôi xong rồi, có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra với gia đình mình". Tôi gọi lại trong hoảng loạn, khi đầu bên kia nhấc máy, tôi lập tức nói: "Ông à, có chuyện gì vậy?".
Ông đáp: "Nhóc về nhà ngay cho ông".
"Tại sao??! Nhà mình có ai bị đau à? Hay có ai qua đời?".
"Không, không, không… nhóc được triệu tập vào đội U17 Brazil rồi!".
Alisson: Cảm ơn anh trai, vì tất cả!
Tôi không thể tin vào những gì mình đã nghe. Ông nội luôn là người pha trò trong gia đình. Nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng phải về để kiểm tra. Một lúc sau, chú của tôi cũng gọi điện và thông báo tin tương tự.
"Này cậu nhóc xấu xí, chúng mừng nhé!".
Tôi cũng không tin. Tôi nghĩ cả nhà đang cố tình làm trò để trêu mình.
Tôi chạy một mạch từ bãi biển về nhà, mất khoảng 30 phút, để lên mạng kiểm tra thông tin ở trang chủ của ĐTQG. Tôi lật trang của đội U17 và thấy tên mình trong danh sách. Trời ơi! Tôi thực sự đã được triệu tập lên tuyển!
Thật vui khi nhớ lại khoảnh khắc đó, bởi vì trong danh sách được triệu tập lên tuyển cùng tôi có một vài cái tên đáng chú ý.
Neymar và Philippe Coutinho.
Mọi thứ chuyển biến rất tốt kể từ đó trở đi. Năm 2013, ở tuổi 20, tôi được ra sân lần đầu tiên cho CLB Internacional. 2 năm sau, tôi đeo găng ra sân trong màu áo của tuyển Brazil. Đó là những khoảnh khắc thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi. Đôi lúc tôi dừng lại và ngẫm: "Trời, mình đã đạt đến trình độ này rồi. Được triệu tập vào tuyển Brazil, được chơi bóng ở World Cup. Đây đúng là phép màu Chúa tạo ra".
Để có được những thành công ngày hôm nay, tôi phải gửi lời cảm ơn chân thành đến Muriel, anh trai tôi.
Bạn biết đấy, kể từ khi chúng tôi cùng chơi cho 1 CLB và cùng vị trí thủ môn, người ta thường xuyên so sánh 2 anh em với nhau. "Alisson có trở thành một thủ môn giỏi như Muriel không nhỉ", chắc ai cũng tò mò như vậy. Một số người nghĩ tôi giỏi hơn, số khác thì không. Nhưng tôi thực sự không muốn so sánh mình với anh trai.
Sự thật là Muriel đã trở thành hình tượng giúp tôi dõi theo và tiến lên. Là một cầu thủ chuyên nghiệp, tôi luôn phải so sánh mình với những người giỏi hơn. Tôi luôn muốn trở thành thủ môn xuất sắc hơn Muriel, và anh ấy cũng sẵn sàng cạnh tranh sòng phẳng. Muriel không bao giờ muốn thua tôi hay bất kỳ ai. Vì thế trong những ngày tháng ở Internacional, chúng tôi đã luyện tập rất chăm chỉ, không ai muốn tệ hơn người còn lại cả. Sự cạnh tranh giữa chúng tôi đã trở thành động lực.
Khi tôi mệt, Muriel nói: "Nào thanh niên, đứng dậy làm vài hiệp nữa đi!". Và thế là tôi lại tiếp tục tập luyện.
Khi Muriel mệt, đến lượt tôi giục: "Di chuyển đi lão già! Nhìn đây này, tôi còn trẻ thế mà vẫn thắng được ông đấy!".
Đó là chuyện bình thường, kể từ lúc chúng tôi chơi bóng nhựa mọi thứ đã như vậy. Chúng tôi đã tạo ra một cuộc thi dựa trên tình cảm 2 anh em.
Đôi khi, tôi dễ dàng quên mình đã may mắn đến như nào để có được ngày hôm nay. Nhưng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên người đã giúp tôi trong những năm tháng mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp. Mùa Hè này, tôi đã ra sân chơi cho Brazil tại World Cup. Ngoài trọng trách ra sân vì quê hương, tôi cũng chiến đấu vì anh trai mình.
Mỗi khi khoác lên mình chiếc áo của đội tuyển, tôi đều nhớ lại những năm tháng chúng tôi luyện tập miệt mài cùng nhau. Vì vậy nếu đọc được những dòng này, hãy hiểu rằng mọi pha cứu thua tại Nga vừa qua đều là dành cho anh cả đấy. Thành công của em cũng là thành công của anh!