"Tôi không thể sống thiếu ma túy. Để có ma túy, tôi sẵn sàng biến mình thành kẻ lừa đảo, trộm cắp và vô trách nhiệm. Bằng bất cứ giá nào, tôi phải có được nó mỗi ngày.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi tỉnh dậy là mua ma túy. Các con gái của tôi không có gì để ăn, nhưng tôi không thể tồn tại mà không có ma túy. Nếu tôi kiếm được 20 real (đơn vị tiền Brazil, tương đương 84.000 VND), tôi sẽ mua 5 quả trứng và ma túy. Đôi khi tôi cũng không mua trứng mà dành hết cho ma túy. Các con tôi chỉ ăn cơm và đậu".
Đó là những gì Flavio Donizete kể với tờ Globo Esporte, trong phút hiếm hoi quyết định mở lòng và nói về quãng thời gian tồi tệ chìm đắm trong ma túy. Nó hủy hoại cuộc đời anh và lấy đi của anh tất cả.
Ở một đất nước đầy rẫy ngôi sao bóng đá như Brazil, Donizete không phải cái tên nổi bật. Ở tuổi 20 (2004), Donizete ra mắt ở Sao Paulo và không để lại nhiều ấn tượng. Vì vậy sang năm 2005, anh được đưa vào danh sách cho mượn ở đội bóng khác và dĩ nhiên, không có tên trong thành phần tới Nhật Bản tham dự FIFA Club World Cup.
Nhưng một điều may mắn đã xảy ra. Hậu vệ Alex Bruno bị chấn thương mắt cá. Vì vậy Donizete được đưa vào danh sách bổ sung, sau đó lên máy bay tới Nhật Bản. Tại đó, Sao Paulo đã đánh bại Liverpool để đăng quang FIFA Club World Cup. Donizete tuy không chơi một phút nào nhưng vẫn nhận được tấm huy chương giành cho người chiến thắng, rồi đeo nó trên ngực trong cuộc diễu hành khi trở về quê nhà Brazil.
Sau chiến tích ấy, Donizete rời Sao Paulo để tới Portuguesa, rồi America-SP, Atletico de Alagoinhas và Nacional-SP. Không tạo nên một sự nghiệp hoành tráng nhưng cái mác "xuất thân từ lò Sao Paulo và từng vô địch FIFA Club World Cup" cũng giúp anh có được mức lương kha khá.
"Tôi khá rủng rỉnh tiền bạc để có thể sắm xe hơi, thậm chí sửa nhà cho mẹ", Donizete nói, "Rồi khi có tiền, tôi dần có tư tưởng xả hơi sau thời gian dài chỉ biết đến tập luyện và tập luyện. Tôi lao vào các bữa tiệc và nốc rượu như điên. Nhưng tôi rất dễ say, cho đến khi phát hiện ra rằng, sử dụng ma túy thì có thể uống không giới hạn".
Càng ngày Donizete càng trở nên nghiện ngập và không thể sống thiếu ma túy. Đều đặn 3 cữ sáng, chiều và tối, anh bắt đầu ném toàn bộ số tiền tiết kiệm được vào thú vui chết người này. Và chẳng bao lâu sau, Donizete mất đi tất cả.
Anh tâm sự trong nước mắt: "Đội bóng sa thải tôi. Bạn bè, đồng nghiệp và ngay cả những người trong gia đình cũng rời bỏ tôi, sau khi chỉ tay vào mặt tôi, nói tôi là thằng khốn, một kẻ bỏ đi. Không ai giúp tôi nữa, vì họ biết nếu đưa tiền, nơi đầu tiên tôi tìm đến là tiệm bánh mỳ (điểm bán ma túy trá hình).
Thật may là vợ và các con đã không bỏ tôi dù tôi làm khổ họ. Các con tôi thích ăn chocolate, tôi luôn nói rằng ngày mai sẽ mua cho chúng. Nhưng đến ngày mai, tiền đều được dành cho ma túy. Con tôi nhiều hôm thậm chí phải nhịn đói. Còn vợ tôi phải giám sát tôi 24/24, bám theo tôi cả lúc đi vệ sinh hay khi đổ rác".
Sau khi đã tiêu mọi số tiền đã có, lại thất nghiệp, trong cảnh cùng quẫn, Donizete bán mọi thứ có thể. "Tôi đã bán chiếc áo ở Sao Paulo và những kỷ vật khác", anh kể, "Có những ngày tôi lục lọi trong nhà tới 20 lần để cố tìm ra thứ gì có thể bán".
Theo Donizete, anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ bán tấm Huy chương FIFA Club World Cup, phần vì đó là danh hiệu lớn nhất sự nghiệp cầu thủ, phần vì không nghĩ rằng nó đáng giá.
Cho đến một ngày, một người anh họ nói rằng có người sẵn sàng trả 3.000 Real (12,6 triệu VND). Vậy là Donizete đồng ý. Trên thực tế, ông anh quý hóa kia đã bán nó với giá 7.000 real (29 triệu VND). Nhưng Donizete khó có thể trách ai, bởi chính anh cũng đã lừa những người khác trong gia đình. Như anh trai anh có một con lợn đất đựng tiền tiết kiệm, và nó được nhét vào đó 100 Real (420.000 VND) mỗi ngày. Chờ đến tối, Donizete lại dùng nhíp và gắp tờ 100 Real đó ra.
May mắn lớn nhất cuộc đời Donizete là anh có thể dứt khỏi ma túy nhờ sự giúp đỡ của vợ và 4 cô con gái. Ở tuổi 36, anh đang tận hưởng niềm vui bóng đá một lần nữa trong màu áo Portuguesa. "Thật tốt khi vẫn có thể làm lại mọi thứ", Donizete nói.
Bạn nên quan tâm