Với mọi HLV, Champions League là một giải đấu trong mơ. Với Julian Nagelsmann, thật đáng ngạc nhiên, ông chỉ coi đó như "giải giao hữu trước mùa". Ông không muốn phóng đại tầm quan trọng của giải đấu để rồi khiến các học trò vỡ mộng nếu thất bại.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc RB Leipzig bước vào trận tứ kết Champions League với tâm thế sẵn sàng cho thất bại. Đội quân của Nagelsmann khát thắng, để Atletico biết họ là ai, sau khi nói rằng Leipzig là "lá thăm tốt", và hiểu rõ sẽ không bao giờ có cơ hội tốt hơn để ghi dấu ấn trong dịp hiếm hoi Champions League triển khai thể thức đá 1 trận duy nhất, thay vì lượt đi và lượt về.
Tuy nhiên, việc coi Champions League là "giải giao hữu trước mùa" khiến Leipzig không chịu nhiều áp lực. Họ táo bạo hơn, phiêu lưu hơn trước một Atletico quá lọc lõi, và quá an toàn.
Các học trò của Nagelsmann dám cầm bóng và lao về phía trước mỗi khi có thể để tìm kiếm cơ hội. Ngay cả một trung vệ như Dayot Upamecano, bên cạnh màn trình diễn xuát sắc để vô hiệu hóa Diego Costa, cũng thường xuyên rời bỏ hàng thủ 3 người để tham gia vào mặt trận tấn công. Không cầu thủ Leipzig nào đi bóng (3), dứt điểm (3) và tung ra nhiều đường chuyền dài chính xác (10) hơn hậu vệ người Pháp.
Sự mạo hiểm của Leipzig giúp họ có bàn mở tỷ số phút 50. Và họ vẫn nỗ lực tạo ra bàn thắng sau khi Joao Felix ghi bàn gỡ hòa, trong thời điểm mà Atletico muốn đẩy trận đấu vào hiệp phụ, rồi đánh bại Leipzig tại đó, như cách họ đã làm với Liverpool ở vòng 1/8.
Đội bóng Tây Ban Nha không ngờ rằng Leipzig "điên" hơn họ tưởng. Những chàng trai của Nagelsmann không sợ thất bại và sẵn sàng thử mọi cách để làm nên chiến thắng.
Tyler Adams là điển hình cho tinh thần ấy. Tiền vệ người Mỹ vốn bó hẹp mình trong công việc phòng thủ, lười dứt điểm (chỉ có 8 cú sút ở mọi mặt trận mùa này) để vẫn chưa ghi bàn thắng nào kể từ khi khoác áo Leipzig.
Nhưng đêm thứ năm, anh lập tức nắm lấy cơ hội khi nhận đường chuyền từ Angelino. Adams đã rất may mắn khi bóng đập chân Stefan Savic bay vào lưới. Song may mắn sẽ không đến nếu anh không thử.
Và đó là lúc để người ta nhớ lại tuyên bố của Nagelsmann trước trận đấu, rằng mất Timo Werner, người đã tham gia tạo nên 47 bàn thắng mùa vừa rồi, gồm 34 bàn và 13 kiến tạo, không phải vấn đề lớn. Đây là cơ hội để các cầu thủ còn lại sẽ bước ra khỏi cái bóng của anh ta. Marcel Sabitzer, Dani Olmo và Adams là những người như vậy.
Dĩ nhiên, cả Nagelsmann nữa. Chiến lược gia 32 tuổi đã cho thấy ông là một thiên tài, với khả năng xoay sở khi mất đi ngôi sao lớn nhất, sau đó biến Leipzig thành đội bóng Đức đầu tiên, ngoài Bayern và Dortmund, lọt vào bán kết Champions League kể từ sau mùa 2010/11.
Thật mỉa mai, Leipzig giờ đây là niềm tự hào, gánh trên vai hy vọng của bóng Đức trong khi vẫn là đội bóng đáng ghét nhất tại Bundesliga. Với tuổi đời chỉ 11 năm, dưới góc nhìn của người Đức, Leipzig là một đội không có lịch sử, được xây dựng bởi tiền bạc và sự gian trá. Mặc dù rất muốn chấm dứt sự thống trị của Bayern, nhưng thà rằng Hùm xám đăng quang một lần nữa, còn hơn là chứng kiến Leipzig đăng quang sau khi giẫm đạp lên các giá trị truyền thống của Bundesliga.
Giờ là thời điểm để thay đổi quan điểm tiêu cực đó. Tất cả dần bị cuốn theo thứ bóng đá hấp dẫn và không bao giờ thiếu lửa của thầy trò Nagelsmann tạo ra, sau đó buộc phải thừa nhận thành quả mà họ đạt được. Tiền không phải là tất cả, mà câu chuyện của Leipzig là về sự dũng cảm, tầm nhìn và niềm đam mê. Họ xứng đáng được tôn trọng, và được yêu.