Ngay sau khi Phil Jones thất bại trên chấm phạt đền, Jose Mourinho chán nản cúi xuống, suy ngẫm về những gì đang xảy ra. Chắc chắn rất nhiều vấn đề chạy ngang dọc trong tâm trí HLV người Bồ Đào Nha, bao gồm việc ông đã không thể thắng được 2 học trò cũ trong vòng 4 ngày qua.
Vào thứ Bảy tuần trước, Mourinho bị cầm hòa ngay trên sân nhà trước Wolves của Nuno Espirito Santo, cựu thủ môn dự bị của Porto thời còn được ông dẫn dắt. Nuno Santo bắt đầu sự nghiệp cầm quân vào năm 2012, khi Mou vừa vô địch La Liga cùng Real Madrid.
Vậy mà không ai nhận thấy bất cứ sự thua kém nào giữa ông thầy 55 tuổi và người học trò kém 11 tuổi. Thậm chí nếu MU thất bại đêm hôm ấy cũng không làm ai phải ngạc nhiên, bởi Wolves chơi với một tâm thế không sợ hãi và đầy ham muốn tấn công.
Sau Nuno Santo, Jose Mourinho lại không thể đánh bại một học trò cũ khác là Franl Lampard.
Tương tự như vậy, Mourinho cũng không tỏ ra áp đảo Frank Lampard, cựu tiền vệ Chelsea trong cả hai nhiệm kỳ của ông và hiện nắm Derby County. Có nhiều nguyên nhân để lý giải thất bại của MU, như sự lãng phí của Romelu Lukaku, thẻ đỏ vô duyên của Sergio Romero hay cú sút quá hiền của Phil Jones, nhưng trên hết là sự bất lực của Mou để kiểm soát trận đấu cũng như tính đơn điệu trong các mảng miếng tấn công.
Trong khi đó, Derby thuộc biên chế Championship còn Lampard chỉ mới đóng vai HLV chưa đầy 4 tháng. Thời gian trước ông vẫn là một Bình luận viên trên BT Sport. Mà tất cả đều biết, những cựu cầu thủ làm công việc bình luận ít được đánh giá cao về khả năng huấn luyện. Gary Neville là một minh chứng sống động.
Đội quân của Mourinho lại dấn thêm một bước vào khủng khoảng sau khi bị loại khỏi League Cup.
Khi Lampard bước ra sân với nụ cười rạng rỡ và chia vui với học trò cũng là lúc Mourinho nhận ra, ông đã già. Không phải vì tuổi tác, một người mới 55 tuổi, kém Sir Alex Ferguson khi nghỉ hưu tới 20 tuổi. Mà vì sự lạc hậu về tư duy.
Phong cách phòng thủ kiểu Mourinho thực sự đã hết thời, trong thời đại của pressing, của kiểm soát tấn công thông qua kiểm soát bóng. Chiến thuật của ông, dù 4-3-3, 4-2-3-1 hay 3-5-2 cũng không còn gây bất ngờ, nó hoàn toàn dễ đoán bởi không xây dựng một phương pháp tấn công hiệu quả mà chờ đợi vào một vài cá nhân tỏa sáng hoặc nhồi bóng bổng cổ điển.
Ngay cả cả điểm mạnh nhất của ông, tạo động lực thông qua tâm lý chiến, cũng trở nên cũ kỹ. Chứng kiến sự trưởng thành của Lampard và Nuno Santo, Mourinho không khỏi ngậm ngùi, rằng bây giờ, thật khó để kiếm được những học trò có những phẩm chất giống họ. Trước đây Lampard ra sân như ra trận và sẵn sàng chết vì Mou.
Mourinho ngày càng lạc hậu so với dòng chảy thời đại.
Nuno Santo cũng không khác. Là thủ môn dự bị nhưng trong một số dịp hiếm hoi được bắt chính, đều tỏa sáng rực rỡ. Như ở trận đấu với Varzim tại Cúp Quốc gia Bồ Đào Nha, Nuno Santo còn là người sút thành công quả luân lưu quyết định, mang về chiến thắng cho Porto.
Thực tế lúc này thật đáng buồn. Romero bỏ lỡ cơ hội tốt để gây ấn tượng, Lee Grant không cản được một cú sút bất kỳ còn Jones trở thành tội đồ khiến MU bị loại. Chưa hết, trên khán đài là Paul Pogba, gã học trò cứng đầu tiếp tục thách thức sau khi công khai ý định tới Barca. Thật khó để tìm ra ai đó chiến đấu vì Mou trong những ngày này.
Như ông thừa nhận sau thất bại trước Derby, rằng "95% là không đủ khi đối thủ chơi với 101% khả năng", và rằng "nhiều cậu bé của tôi đã không thuộc bài, về động lực, về ham muốn chơi bóng cũng như sự hiếu chiến". Nếu là cách đây 10 năm, Mou không cần nhắc nhở về điều này. Ông biết cách để học trò biến thành những chiến binh từ trước khi trận đấu bắt đầu.