Tôi được ban tặng một cuộc đời mà tại đó tôi có thể bước ra và chiến như một đấu sĩ thực sự. Đó là thứ tôi muốn làm. Tôi nghĩ bản thân sở hữu cuộc đời tuyệt nhất thế giới.
Tôi còn nhớ ngày nhỏ mình là thành viên của một đám nhóc cực ngầu. Nhờ vậy, tôi có nhiều trải nghiệm rất vui nhưng cũng vướng phải những rắc rối không đáng có. Mấy rắc rối đó cũng không nghiêm trọng lắm. Chúng tôi chỉ là một vài đứa trẻ có thừa năng lượng mà thôi.
Tôi không được sinh ra để trở thành một học sinh xuất sắc ở trường nhưng tôi được sinh ra để dành cho môn thể thao mà tôi đang theo đuổi.
Cha nói rằng tôi đam mê đánh đấm kể từ khi mới biết nói. Tôi không thể nhớ mấy chuyện ngày đó nhưng ông ấy khẳng định tôi đánh đấm từ năm 4 tuổi. Khác với phần đông bạn bè cùng trang lứa, tuổi thơ của tôi không nằm ở những bộ phim trên kênh Disney. Thay vào đó, tôi chỉ thích xem loạt phim về Kung Fu mà thôi.
Rồi khi 8 hay 9 tuổi gì đó, võ thuật đã xâm chiếm toàn bộ trí óc của tôi. Tôi rất thích xem boxing trên sóng TV và đầu thì nhảy số những câu chuyện liên quan.
"Tại sao họ lại đấu với nhau?"
"Kỹ thuật này thì gọi là gì?"
Boxing là đam mê nhưng môn đầu tiên tôi theo học lại là karate. Dù vậy, trải nghiệm của tôi về chuyện này lại không ổn lắm. Tôi đã thử nhưng không theo được lâu. Bởi lẽ, tôi không được tập karate đúng nghĩa.
Một vài võ sư sở hữu đai đen đã mở trung tâm. Nhưng mấy họ không có đai đen thực sự, họ giành được nó qua mạng hoặc từ một con đường nào đó. Họ còn chẳng cho mọi người đấu tập với nhau.
Còn nhỏ, tôi vẫn nhận ra sự không ổn trong đó. "Trời ơi, ở đây thật tệ. Karate thực sự ở đâu vậy?"
Trải nghiệm đánh đấm thực sự đầu tiên của tôi đến trong lúc tham gia lớp boxing và vật. Mọi thứ thật tuyệt vời.
Mẹ thì không cho phép tôi bén mảng tới mấy nơi đó. Vì thế, tôi phải tự nói chuyện với mấy ông chủ ở đó. Họ tất nhiên đòi khoản phí ghi danh. Cực chẳng đã, tôi đành phải cọ nhà vệ sinh cộng với làm mấy việc vặt. Dù sao, mẹ cũng không biết chuyện này.
Thường thường, tôi lấy chiếc xe đạp và lao ra ngoài. Vài giờ sau, tôi trở về đúng giờ. Mẹ thì không nghĩ nhiều. Bà không biết lúc đó tôi đang ở phòng gym hoặc trung tâm dạy karate.
Dĩ nhiên, địa điểm yêu thích nhất của tôi là ở phòng gym.
Tôi có chiều cao bình thường như những đứa trẻ khác, người thì gầy nhẳng còn đầu quá to. Giờ bạn thấy đầu của tôi không bự cho lắm nhưng khi đó, nó lại trông không vừa so với người của tôi.
Tôi theo học tại trường trung học Miami Sunset. Tôi ở đó khoảng một học kỳ và họ muốn đuổi tôi. Vì thế, tôi chuyển sang một trường khác. Tôi ở đó thêm một thời gian trước khi nghỉ hẳn và bắt đầu những cuộc chiến trên đường phố.
Khi còn nhỏ, nếu có ai đó cố lấy cắp xe đạp hoặc thứ gì đó của tôi, khi đó, tôi sẽ không ngại đấm thẳng vào mặt họ. Đó là chiến đấu trên đường phố. Khi tôi khoảng 9 hay 10 tuổi gì đó, tôi đã biết cách ra đòn tay trong trường hợp bị khiêu khích hay tấn công.
Tới năm 13 hay 14 tuổi gì đó, tôi đã tham gia vào những trận đấu thực sự giống như các bạn đã thấy với Kimbo Slice vậy. Bạn bè cũng biết tôi có thể đánh đấm và cả nhóm cố tìm đối thủ xung quanh. Trận đấu diễn ra và các bên sẽ đặt một ít tiền vào nó. Người thắng sẽ có tất cả.
Tôi nhớ một trận cả nhóm đã đặt tới 60 USD vào cửa thắng của tôi trước một cậu nhóc. Chúng tôi thường không có giới hạn thời gian và có thể vật trong lúc chiến đấu. Đôi bên sẽ đấu trên đôi găng boxing.
Tôi thắng trận đó trước khi cùng đáng chiến hữu kéo nhau tới quán McDonald. Mỗi người đều bỏ vào bụng gấp đôi số caramel và gà rán. Với tôi, đó là một người tuyệt vời.
Chúng tôi chiến đấu không ngừng, mất kiểm soát. Hiển nhiên, bạn không nên tham gia những trận đấu kiểu này.