Khi Jose Mourinho quay lại để dẫn dắt Chelsea lần thứ hai vào năm 2013, ông nói rằng đó đơn giản là "trở về nhà", rằng mình là "Người hạnh phúc", và rằng "sẽ ở lại Stamford Bridge trong một thời gian dài để xây nên đế chế".
Mourinho và Chelsea như cặp vợ chồng đã ly hôn, bỗng một ngày tìm thấy tình yêu một lần nữa. Cả hai lại lao vào nhau, xóa sạch những ký ức tồi tệ từng khiến họ chia ly. Than ôi, tuyên ngôn của Karl Marx rằng, "nếu lịch sử lặp lại, ban đầu là bi kịch, sau là hài kịch" đã tuyệt đối đúng.
Đế chế mà Mourinho nói chỉ kéo dài 40 tháng. Rời khỏi buổi tiệc Giáng sinh vào buổi trưa ở Cobham, ông nhận được tin nhắn bị sa thải. Cuối giờ chiều, HLV người Bồ Đào Nha phải nhờ một người đóng thế để có thể che giấu sự cay đắng và rời đi lặng lẽ. Các cầu thủ không hề sốc, song người hâm mộ thì có.
Stamford Bridge giờ đây là mang đến những kỷ niệm buồn thảm của Mourinho.
Trong những trận đấu sau đó của Chelsea, ở khán đài Matthew Harding cũng như mọi nơi khác, họ hát vang tên Jose Mourinho, to và liên tục. David Chidgey, Chủ tịch Hội CĐV The Blues ca ngợi Mou là "một trong những HLV, nếu không muốn nói là vĩ đại nhất lịch sử đội bóng", và bất chấp điều tiếng, người hâm mộ vẫn yêu ông ta, yêu tinh thần ông mang tới Tây London.
Bánh xe thời gian tiếp tục quay và 10 tháng sau, Mourinho lại xuất hiện ở Stamford Bridge trong tư cách HLV MU, đối thủ lớn nhất của Chelsea trong thời đại Roman Abramovich. Mou thay đổi và người hâm mộ cũng vậy.
Nếu như vào năm 2010, Mourinho trở lại cùng Inter và loại Chelsea khỏi Champions League, các khán giả ở Stamford Bridge vẫn say sưa những bài hát ca tụng, thì bây giờ, thay vào đó là những tiếng la ó, chế giễu, thậm chí miệt thị. Mou nói rằng ông không quan tâm. Đó chắc chắn là lời nói dối. Bởi nếu không, ông đã không giơ 3 ngón tay như để nhắc nhở về 3 chức vô địch Premier League.
Mourinho phản pháo người hâm mộ Chelsea bằng 3 ngón tay, ám chỉ 3 danh hiệu Premier League.
Bóng đá thật kỳ lạ và các CĐV thường rất hay quên. Hay nói chính xác, cảm xúc rất thất thường và tình yêu thì không ổn định. Khi hiện tại tồi tệ, họ có xu hướng nhớ về những kỷ niệm tươi đẹp trước đây (giống như khi người hâm mộ Chelsea chửi rủa Rafa Benitez và kêu gọi Mourinho trở lại vào năm 2013). Nhưng nếu hiện tại rất tốt, họ dễ dàng tìm ra những điểm tối của quá khứ để chế nhạo.
Không may cho Mourinho, lần trở lại này, Chelsea đang quá tốt. Một số người còn nói rằng, đây là phiên bản The Blues tốt hơn bao giờ hết. Maurizio Sarri đã làm được cái điều mà không một HLV nào trong suốt 15 năm qua làm được: đáp ứng mong mỏi của Abramovich về bóng đá đẹp.
Thực vậy, HLV 59 tuổi, người vẫn ở Serie B thời điểm Mou tái hợp Chelsea năm 2013, đã mang tới năng lượng, sự sáng tạo cùng ham muốn tấn công cho một đội bóng vốn nhiều năm sống với tư tưởng phòng ngự. Bây giờ, họ không chỉ chiến thắng, mà còn chiến thắng với phong cách, được gọi là Sarri-ball.
Sự tương phản giữa Sarri và Mourinho là rất dễ thấy, để hình ảnh về Người đặc biệt trong tâm trí người hâm mộ The Blues ngày càng mờ nhạt.
Chelsea giờ đã khác xưa, tấn công hơn, mạnh mẽ hơn và cũng nhiều đam mê hơn so với thời Mourinho.
Chiến lược gia người Italia từng chia sẻ, "bởi bóng đá là niềm vui, nên trong trường hợp sau 30 phút mà đội bóng của tôi chơi phòng ngự phản công, tôi sẽ rời khỏi sân ngay lập tức và về làm việc ở ngân hàng còn hơn".
Triết lý của Mou thì gói gọn trong tuyên bố sau đây: "Các HLV thường bảo cầu thủ, hãy vào sân để tận hưởng. Tôi lại thích nói, nào, chúng ta hãy làm công việc của mình". Với Mou, các cầu thủ không có mặt để vui chơi, mà thực hiện công việc được giao nhằm đạt mục đích cuối cùng.
Vậy điều gì sẽ chờ đợi Mourinho ở Stamford Bridge tối thứ Bảy? Có lẽ người hâm mộ Chelsea sẽ không dày vò HLV cũ của mình thêm nữa, bởi ông ta và MU ít có khả năng đe dọa tới tiến trình của đội quân Sarri-ball (và Mou cũng thua trong cả 3 lần gần nhất tới đây). Thay vào đó, có thể là một chút thương hại dành cho con sư tử già đã cùn mòn nanh vuốt.
Thế giới luôn vận động. Bóng đá và tình yêu cũng vậy. Khi Mourinho không đi theo quy luật, ông đương nhiên phải chịu thiệt thòi và bị đẩy nhanh hơn vào quá khứ.