Những nụ cười đã trở lại Old Trafford. Và cả những khuôn mặt căng đầy hạnh phúc. Từ người hâm mộ, Sir Alex Ferguson, Phó Chủ tịch điều hành Ed Woodward và các cầu thủ. Không còn bị tra tấn, người ta có mặt trên khán đài để thưởng thức. Còn Paul Pogba cùng đồng đội, họ cũng không còn bị sự sợ hãi đè nén và thực sự chơi bóng một cách đúng nghĩa.
12 ngày trước, khi Ole Gunnar Solskjaer được bổ nhiệm vào vị trí HLV tạm quyền, tất cả đã hy vọng ông sẽ mang nụ cười trở lại MU. Khi còn là một cầu thủ, Ole chưa bao giờ khiến mọi người thất vọng. Bây giờ cũng vậy.
Bầu không khí cuồng nhiệt, say đắm trong bóng đá tấn công, sự sáng tạo ngập tràn trên tiết tấu nhanh chóng, vẫn những cầu thủ mà Jose Mourinho không ngớt than phiền về sự thiếu chất lượng giờ đã thắng 3 trận liên tiếp với 12 bàn thắng ghi được, qua đó tiến gần tốp 4. Thật tuyệt vời và đáng kinh ngạc.
Nụ cười đã trở lại Old Trafford, từ người hâm mộ đến Phó Chủ tịch điều hành Ed Woodward và các cầu thủ.
Một số nói rằng Solskjaer đã gặp may, khi Cardiff, Huddersfield và Bournemouth đều là những đội bóng dưới tầm. Tuy nhiên, phải thành thực rằng dưới thời Mourinho, không có khái niệm "đối thủ yếu". Riêng mùa này, họ đã để thua Brighton, West Ham và hồi tháng 11, phải đợi đến phút 90+2 để đánh bại Bournemouth.
Một số khác lại cho rằng, Solskjaer thật ra giống như Roberto Di Matteo ở Chelsea, khi thay thế Andre Villas-Boas năm 2012. Có nghĩa là chỉ xuất hiện "làm vì", hoặc đóng vai trò khích lệ tinh thần còn mọi chuyện, các cầu thủ có thể tự giải quyết.
Didier Drogba từng tiết lộ trong cuốn tự truyện "Commitment", vai trò của Di Matteo thực sự rất mờ nhạt. Anh và đồng đội tự lên đội hình cũng như xây dựng kế hoạch tác chiến. Thời gian ấy, Jose Bosingwa còn đưa ra nhiều ý tưởng chiến thuật hơn cả HLV người Italia. Dễ nhận thấy, Chelsea khi đó không hề có lối chơi rõ ràng, và làm nên kỳ tích ở Champions League chủ yếu dựa trên tính đồng đội cùng tinh thần quyết tử.
MU hoàn toàn tương phản với 12 ngày trước, tấn công, đẹp mắt và đầy ham muốn.
Nhưng bạn không thể áp dụng câu chuyện đó ở MU. Tất cả đều đã thấy đội bóng này hoàn toàn tương phản với 12 ngày trước, tấn công, đẹp mắt và đầy ham muốn, thông qua những pha phối hợp một chạm, di chuyển thông minh cùng óc sáng tạo phong phú.
Giờ đây MU là một guồng máy tấn công mà bất kỳ ai cũng trở thành nghệ sỹ (nếu nghi ngờ, hãy xem lại cú phất bóng như Andrea Pirlo của Nemanja Matic cho Anthony Martial, dẫn đến bàn thắng của Pogba). Trong sự phấn khích, các CĐV MU nói rằng ngay cả De Gea cũng có khả năng ghi bàn nếu đá tiền đạo.
Tâm lý của các cầu thủ thay đổi, song dấu ấn chiến thuật ở Solskjaer vẫn dễ nhận ra. Lưu ý rằng đây chính là phong cách ông đã xây dựng ở Molde và mong muốn áp dụng khi dẫn dắt Cardiff.
Solskjaer đã làm được điều mà Mourinho không thể: kích hoạt Paul Pogba.
Hoặc nếu cần một ví dụ khác, hãy xem trận đấu với Huddersfield. Khi đội nhà chịu nhiều áp lực, chiến lược gia người Na Uy nhanh chóng thay đổi, tung Ander Herrera và Ashley Young thay cho Fred và Diogo Dalot, giúp mang lại sự cân bằng, chắc chắn.
Một tác động lớn khác của Solskjaer là với Paul Pogba. Không chỉ hồi sinh, ông còn tạo nên một Pogba tốt nhất kể từ khi trở lại MU bằng việc đặt anh vào vị trí trung tâm của đội bóng, đẩy anh chơi gần hơn với khu cấm địa đối phương.
Chưa bao giờ Mourinho có thể tận dụng hết khả năng của Pogba, nhưng Solskjaer thì khác. Sau 3 trận, tiền vệ người Pháp đã có 4 bàn thắng, 3 đường kiến tạo và ảnh hưởng sâu rộng tới mọi khía cạnh của trận đấu. Lần đầu tiên người ta cảm thấy 89 triệu bảng dành cho Pogba hoàn toàn đáng giá, thậm chí là quá rẻ.
Còn quá sớm để dự đoán Solskjaer sẽ tạo ra điều gì to tát ở MU, nhưng huyền thoại người Na Uy đang làm rất tốt công việc của mình. Đừng bất ngờ nếu Woodward ngừng tìm kiếm và bổ nhiệm Ole vào vị trí HLV chính thức. Có thể lắm, ông sẽ trở thành Zinedine Zidane ở Old Trafford.