Rất hiếm khi Cristiano Ronaldo đứng trên sân với dáng vẻ đó. Anh nhăn nhó, nhắm mắt và cúi đầu, đôi tay khi giơ lên như để phân bua, khi chống nạnh bất lực.
Đó là phút 45 trong trận đấu với Luxembourg, đội bóng xếp hạng 98 thế giới, và siêu sao người Bồ Đào Nha vừa thực hiện cú đánh đầu rất tệ. Bóng từ mái đầu được cắt ngắn của anh vọt lên không trung, như thể quả tennis nảy lên sau cú đập của Novak Djokovic.
Có thể hiểu được tâm trạng của Ronaldo khi ấy. Nó có sự thất vọng vì pha kết thúc không xứng với tài năng của anh, và sự tức giận khi hành trình tìm kiếm bàn thắng tiếp tục nối dài. Trước quả đánh đầu, CR7 đã có 2 pha dứt điểm nhưng đều không trúng đích. Anh cũng tung ra 22 cú sút chỉ trong 4 trận trước cùng ĐT Bồ Đào Nha, và không một lần vào lưới. Ngay cả khi bóng vào lưới thật, ở trận đấu với Serbia, nó lại không được công nhận.
Mục tiêu của Ronaldo là xô đổ kỷ lục 109 bàn ghi cho ĐTQG của huyền thoại người Iran, Ali Daei. Anh vốn không nghĩ đến điều này, bởi chỉ có 50 bàn ở tuổi 31. Với số vốn liếng không nhiều, vượt qua Daei là điều không tưởng, thậm chí lố bịch.
Thế nhưng càng già đi, Ronaldo càng sung mãn hơn và bắt đầu tăng tốc. Một ngày tháng 11/2020, ở tuổi 35, anh cán mốc 102 bàn thắng. Nhiệm vụ bây giờ khá đơn giản. Chỉ cần 8 bàn nữa, anh sẽ trở thành chân sút ghi bàn nhiều nhất lịch sử bóng đá cho ĐTQG. Dù Lionel Messi, đại kình địch của anh mới 33 tuổi, nhưng với 71 bàn hiện có cho Argentina, rất ít khả năng với tới.
Vậy mà thật kỳ lạ, bỗng nhiên vận may ngoảnh mặt với Ronaldo. Vào khoảnh khắc trọng tài Danny Makkelie từ chối bàn thắng trên sân Rajko Mitic ở Belgrade mới đây, tưởng như cả thế giới đang ngăn CR7 lập kỳ tích. Và anh ném bỏ chiếc băng đội trưởng, dù nó chẳng có tội tình gì. 4 trận không ghi bàn, chưa bao giờ Ronaldo trải qua thời gian khô hạn bàn thắng lâu đến thế kể từ khi HLV Fernando Santos dẫn dắt ĐT vào năm 2014.
Cuối cùng thì sự kiên trì cũng được đền đáp, với pha đệm bóng đẹp mắt sau đường chuyền của Joao Cancelo. Nhưng không có màn ăn mừng rực rỡ nào chào đón bàn thắng thứ 103. Có thể Ronaldo không có tâm trạng để thực hiện sau thời gian dài chờ đợi mòn mỏi và bực bội. Hoặc cũng có thể Ronaldo biết rằng anh đã bỏ lỡ những cơ hội tốt nhất.
Con đường tới cột mốc của Daei giờ ngắn lại thêm một chút, nhưng lẽ ra nó phải được rút ngắn từ lâu. Azerbaijan, Serbia và Luxembourg đều là những đội bóng mà Ronaldo nên ghi rất nhiều bàn mới phải. Vậy mà những cơn mưa ấy lại không xảy ra.
Trong lịch thi đấu tiếp theo, Bồ Đào Nha sẽ giao hữu với Tây Ban Nha và Israel trước thềm Euro 2020, nơi họ đụng độ Hungary, Đức và Pháp ở vòng bảng. Những năm gần đây, Ronaldo không thường xuyên tham gia các trận giao hữu. Còn Đức và Pháp là hai trong số các đội bóng lớn, gồm Anh, Italia, Brazil, anh chưa từng chọc thủng lưới.
Đường vào khung thành, hay hành trình tới cột mốc của Daei không còn dễ dàng nữa. Dù thế nào, Ronaldo cũng đã 36 tuổi. Anh không thể cưỡng lại thời gian, dù vẫn đang cố làm vậy.
Trong khi đó Bồ Đào Nha lại có quá nhiều tài năng tấn công. Diogo Jota, Andre Silva, Pedro Neto, Joao Felix rồi Bernardo Silva, Bruno Fernandes đủ tự tin để tạo ra khoảnh khắc chói sáng của họ, thay vì tìm kiếm Ronaldo để thực hiện đường chuyền. Nếu Bồ Đào Nha thoát dần sự phụ thuộc vào CR7, HLV Fernando Santos càng khuyến khích các học trò làm điều đó.
Nhưng tính cách kiên cường, bền bỉ và không bao giờ ngừng nỗ lực là những thứ định danh Ronaldo. Vì vậy anh chắc chắn đạt được mục tiêu mong muốn vào một lúc nào đó, dù phải đợi lâu thế nào, và thêm nhiều cơn giận dữ, nỗi bực dọc theo chân.