Người ta đã nói nhiều về Bukit Jalil, về tiếng ồn khủng khiếp được tạo ra bởi hơn 8 vạn khán giả cuồng nhiệt không ngừng gào thét, đẩy sự máu lửa của các cầu thủ Malaysia lên đến tột đỉnh.
Nhưng, bạn có thấy các tuyển thủ Việt Nam sợ hãi không, dù chỉ một phút?
Tại đó, trong một buối tối ướt át, đoàn quân áo đỏ đã tạo ra một thế trận lấn lướt cũng như vô số cơ hội. Bukit Jalil trở thành sân nhà của họ. Và những tiếng gầm gừ phát ra từ khán đài chỉ làm kích thích bầu máu nóng, để họ không ngừng lao lên phía trước kiếm tìm chiến thắng.
2 tuần trước, người Thái đã tới Bukit Jalil và bất lực để chọc thủng lưới Malaysia. Nhưng Việt Nam thì khác. Không chỉ một, mà tới hai lần người Mã phải ôm đầu đau khổ.
Trong trường hợp chúng ta nâng cao chiếc Cúp Vàng AFF Cup 2018 tại Mỹ Đình vài ngày tới, khắc sâu vào tâm trí người hâm mộ là đêm diễn đầy cảm xúc ở hang ổ của những con hổ Malaya.
Nhiều năm nữa người ta sẽ còn nhớ về cú dứt điểm thần sầu của Phạm Đức Huy phút 24. Một tuyệt phẩm được tạo ra bởi đẳng cấp và sự quyết đoán. Trái bóng vẽ ra đường lưỡi liềm, xé rách mành lưới thủ môn Farizal và cứa vào trái tim 87.000 khán giả Mã Lai.
Cũng không ai có thể quên nỗ lực đi bóng của Phan Văn Đức trước đó 2 phút, để rồi Nguyễn Huy Hùng mở tỷ số trận chung kết lượt đi. Sự điềm tĩnh và chính xác của Hùng, của Huy nổi bật giữa sự hoảng loạn bên phía đối phương, những người đã tự tin rằng họ được chơi trên sân nhà, và đêm nay phải là đêm của họ.
Tất nhiên, người hâm mộ sẽ còn nhắc nhiều đến pha cứu thua xuất sắc của Đặng Văn Lâm. Trong những phút nguy nan nhất và một thất bại cận kề, thủ môn 25 tuổi vẫn bay người, vươn dài cánh tay và hất văng quả bóng, cũng như niềm vui sướng của người Mã, ra khỏi khung thành.
Cho đến khi Muhamad Safawi ghi bàn gỡ hòa ở phút 60, xứ sở đồi cọ đã có 40 phút sống trong sợ hãi. Trên khán đài, các Ultras Malaya vẫn nhảy và hát, trong sự gượng gạo và lo lắng. Họ đã nghĩ về một thảm họa, khi những cơn sóng triều màu đỏ không ngừng cuộn lên, sẵn sàng nhấn chìm những bóng áo vàng tuyệt vọng.
Sẽ thật tuyệt nếu các chàng trai của chúng ta trở về với chiến thắng. Nhưng đây là bóng đá. Và nên nhớ, đây là Bukit Jalil, nơi người Thái chôn vùi giấc mơ vào chung kết chỉ vì không có được bàn thắng sân khách.
Còn chúng ta, 2 bàn tại Bukit Jalil là lợi thế không nhỏ để bước vào trận chung kết lượt về tại Mỹ Đình. Ở đó, người Mã buộc phải dâng lên để ghi bàn, trong khi đội quân của HLV Park Hang-seo thoải mái triển khai thế trận phản công ưa thích, mà chiến thuật ấy, vào tối thứ Ba, đã suýt làm nên chiến thắng.
Phải thừa nhận rằng, về mặt lối chơi, Việt Nam rất hoàn hảo. Họ chấp nhận chơi với đội hình thấp để chặn đứng sự hưng phấn của đội chủ nhà trong 20 phút đầu tiên. Sau khi mời gọi đối thủ di chuyển lên phía trước, các học trò của chiến lược gia người Hàn Quốc khiến họ sập bẫy phản công.
Đường chuyền của Văn Hậu là cái gì đó mà đội bóng Mã Lai không bao giờ nghĩ tới, còn tốc độ và kỹ thuật của Văn Đức lại quá khó với họ. Bàn thắng của Huy Hùng đến như một sự tất yếu.
Nhân tiện nhắc tới Huy Hùng, việc cầu thủ này đá chính thực sự là quyết định bất ngờ, với cả người hâm mộ Việt Nam và đối thủ Malaysia. Tiền vệ gốc Đông Anh chỉ ra sân 2 lần kể từ đầu chiến dịch, gói gọn trong 29 phút. Nhưng anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, vừa cung cấp cú đấm từ trung tuyến, vừa che chắn cho hàng phòng ngự với khả năng tranh chấp và đọc tình huống rất tốt.
Nhận bàn thua, Malaysia mới cảnh giác và dần co về sân nhà. Điều này giúp tạo ra không gian cho các tiền vệ hoạt động, tiền đề cho bàn thắng của Đức Huy và buộc “Đàn hổ Malaya” phải dâng lên một lần nữa. Thời gian sau đó là lúc để chúng ta tiếc nuối.
Giá như Hà Đức Chinh, rồi Nguyễn Tiến Linh chính xác hơn trong các lần đối mặt thủ môn đội bạn, Văn Đức ra chân nhanh hơn trong tình huống thoát xuống phút 65, hay Quang Hải được vận may ủng hộ với cú sút phút 67, và Công Phượng có thể khống chế được đường chuyền thông minh từ Quang Hải phút 89.
Bóng đá không có giá như. Và chúng ta buộc phải hài lòng với kết quả đã có.
Tuy nhiên, với những gì đã thể hiện thứ Ba, chúng ta có rất nhiều hy vọng vào tối thứ Bảy tại Mỹ Đình. Các chàng trai trẻ của Park Hang-seo cho thấy sự tự tin tuyệt vời, ý chí kiên cường cùng bản lĩnh tuyệt vời, và một quyết tâm tuyệt vời. Áp lực không thể giết chết họ, nghịch cảnh cũng không khiến họ nản lòng. Họ chỉ nghĩ về chiến thắng. Và họ sẽ chiến thắng. Chắc chắn.