Chiến thắng trước Olympic Pakistan là rất dễ dàng. Nó dễ dàng đến mức trước trận đấu, ông Park Hang-seo hủy luôn các buổi tập xa và không ngần ngại tiết lộ cả sơ đồ chiến thuật của mình.
Triết lý của thầy Park có vẻ gì đó rất thực tế, giống Henrique Calisto. Nhiều cầu thủ kể lại rằng hồi vô địch AFF Cup 2008, thầy Tô chỉ bắt họ tập thực sự mỗi một buổi, đó là trước trận bán kết lượt đi trên đất Thái.
HLV người Hàn Quốc cũng dường như đang tận dụng lịch thi đấu thuận lợi để biến 2 trận đầu của ASIAD thành những "buổi tập nặng" trước khi "va" phải Nhật Bản. Trận mở màn, như thế là rất ổn.
Olympic Việt Nam có 3 bàn thắng. 2 trong số đó rất đẹp và rất có ý nghĩa đối với chủ nhân của nó. Quang Hải và Văn Quyết đang phải chịu cực nhiều áp lực sau giải giao hữu không mấy thành công. Văn Quyết thậm chí còn bị cư dân mạng "xỉa xói" ngay sau những diễn biến đầu tiên của trận gặp Pakistan. Bây giờ thì họ đã có thể ngẩng đầu lên và rũ bỏ những đám kí sinh chỉ trích dưới gót giày…
Công Phượng, như thường lệ lại sắm một vai mấp mé ở ranh giới giữa người hùng với tội đồ. 2 quả phạt đền hỏng ăn, bù lại bằng cả tá cơ hội tạo ra cho đồng đội và một bàn thắng vừa đủ nhạy cảm để… "né" búa rìu dư luận, Phượng vẫn "nở hoa" nhưng là những bông hoa muộn màng, khó nhọc.
Công Phượng có 1 bàn thắng, 1 kiến tạo nhưng lại bỏ lỡ 2 quả penalty trong trận đấu ra quân của Olympic Việt Nam tại ASIAD. Ảnh: Tiến Tuấn
Dĩ nhiên, những điểm sáng đó không che giấu một thực tế là cỗ máy Olympic Việt Nam vận hành chưa được trơn tru. Những đứt gãy trong nhiều pha phối hợp có Anh Đức, Văn Quyết, thậm chí cả Xuân Trường, đặt ra dấu hỏi về khả năng áp đặt tấn công.
Sợi dây liên kết giữa hai cầu thủ "đàn anh" hầu như không tồn tại. Anh Đức không có được bàn thắng như Văn Quyết và cũng sớm phải ra sân sau nhiều pha lạc nhịp. Đội bóng dưới tay ông Park Hang-seo có thể giỏi trong chế ngự các đội mạnh, nhưng chưa đủ nhuyễn để khuất phục các đội yếu.
Ở một góc nhìn khác, Olympic Pakistan, đội bóng mà theo tiết lộ từ HLV của họ, không chơi một trận quốc tế nào suốt 4 năm qua, đã không giúp gì cho chúng ta trong bài tập phòng ngự, thứ rất cần được rèn luyện trước khi gặp Nhật Bản. Có lẽ do thế trận quá dễ dàng, một vài vị trí ở hàng thủ như Đình Trọng, Tiến Dũng đã có những khoảnh khắc chểnh mảng.
Tiến Dũng thủ môn thì quá nhàn hạ. Điều này cũng không hẳn là tốt cho anh. Có chăng, chỉ ông Park là đỡ bị "soi" với quyết định loại Văn Lâm. Giết gà thì chẳng cần dùng dao mổ trâu, ít nhất trận đầu tiên đã cho thấy nhà cầm quân này có lý khi mang Hùng Dũng đến Indonesia thay vì người gác đền gốc Nga.
Dẫu sao, khởi đầu thuận lợi cũng giúp Olympic Việt Nam gây dựng niềm tin trong lòng người hâm mộ tại ASIAD 18, một giải đấu cấp châu lục mà dư âm của Thường Châu vẫn còn nóng ấm. Một niềm tin vừa đủ, không cần quá rỡ ràng nhưng quan trọng là bền vững đến đâu…