img
[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 1.

Các ông hay mang cụm từ "tuổi thơ dữ dội" ra làm trò đùa. Với tôi nó là thật, là một phần của quá khứ.

Khi còn là một học sinh cấp 2, tôi không được chuẩn bị cho điều này. Ở tuổi ấy, trẻ em cần phải được chăm sóc, nâng niu. Như vài câu nói đùa của người lớn, chỉ cần ăn, ngủ, học và chơi là hoàn thành nghĩa vụ.

Trường hợp của tôi khác. Bạn bè, chúng nó học xong là được đón tận nơi, về nhà tắm rửa rồi dùng bữa tối ấm cúng. Còn tôi sau khi tự đi về nhà chỉ kịp ném cái cặp sách vào phòng, thay cái áo rồi lao vội ra quán cơm bình dân ở cuối phố làm thêm. Có thể các bạn không tin, nhưng sự thật là năm lớp 6 tôi đã thạo tất cả mọi việc, từ bưng bê, rửa chén cho đến nướng sườn,...

Bà chủ quán vì thế coi tôi như cánh tay phải. Cuối tháng nào bà cũng vỗ vai, nở nụ cười và đưa cho tôi phong bì chứa vài triệu đồng tiền lương.

- Thằng này được việc ghê mầy, về làm con nuôi cô đi.

- Thôi, cháu có nhà, có gia đình hẳn hoi mà.

Đúng đấy, tôi là một đứa nhỏ có gia đình. Các bạn đừng hiểu lầm tôi là đứa vô gia cư hay mồ côi.

Tôi có bố, nhưng kỷ niệm không nhiều vì ông bỏ đi khi tôi 7 tuổi. Tôi có mẹ, nhưng bà mất vì ung thư năm tôi 12 tuổi. Tôi có 4 anh chị nhưng ai cũng phải lo cho bản thân họ hết nên chẳng thời gian đâu mà nhìn đến đứa em út.

Vậy nên tôi phải đi làm từ khi chưa đủ độ tuổi lao động. Tôi không trách móc ai cả, mọi thứ cứ đều đều vào thời điểm ấy. Hơi khó khăn thật nhưng tôi kiếm được tiền để nuôi sống bản thân. Có lẽ thế là đủ.

Tôi chỉ bị sốc một lần duy nhất khi còn nhỏ, là lúc nghe tin mẹ đã không còn trên thế gian này nữa.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 2.

Lựa chọn của tôi để vượt qua tình cảnh đó là luôn làm cho bản thân thật bận rộn. Tôi đăng ký lịch làm kín tuần, đi đến tối mịt mới về. Phải làm thế nào để bản thân mệt mỏi đến mức chỉ cần đặt lưng xuống thôi là tôi có thể ngủ. Bằng cách ấy, tôi không còn thao thức hằng đêm nhớ về mẹ nữa.

Gia cảnh này đặc biệt, nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận và tìm cách vươn lên. Tự lập, suy cho cùng cũng là một đức tính tốt. Ừ thì nó làm cho một đứa trẻ con già trước tuổi, nhưng bù lại một tư duy chín chắn, thứ vô cùng cần thiết để tôi sống được trong xã hội đảo điên ngoài kia.

Và khó khăn như thế nhưng cuộc sống của tôi vẫn có một điểm cộng.

Trong khi bạn bè vẫn phải được cho phép từ người lớn để làm điều chúng thích, tôi được tự do hoàn toàn. Lúc quyết định nghỉ học để đi đánh chuyên nghiệp, tôi cũng chỉ thông báo lại cho anh chị ở nhà chứ không cần xin ai cả.

- Mầy giờ lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân. Làm gì thì làm.

Anh tư có nói với tôi như thế. Cũng chơi Liên Minh Huyền Thoại nên tôi nghĩ anh hiểu tôi nhất. Nhà không một ai ngăn cản vì chơi điện tử chung quy vẫn còn lành chán so với hút thuốc, bia rượu, cờ bạc hay nhiều thứ tệ nạn khác. Hơn nữa tôi chơi nhưng mà lại ra tiền, điều đó chẳng phải quá tốt hay sao?

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 2.

Năm 2015, tôi được lên báo vì đạt top 1 thách đấu máy chủ Việt Nam. Hồi ấy hay ngồi quán e.Hub, anh chủ nhận ra và mời tôi đi đánh giải. Ảnh bảo là ảnh sẵn sàng tài trợ tiền bạc và máy móc, việc của tôi chỉ là đem về những chức vô địch.

Đội hình của e.Hub có tôi cùng 4 đứa khác mà tôi đều đã nhẵn mặt ở quán net. Chúng tôi không phải lo gì hết vì tất cả đều một tay anh chủ sắp xếp. Ổng có một căn nhà ngay cạnh quán, dành riêng cho cả bọn một phòng. Nó không lớn nhưng vừa đủ để kê 5 cái máy, khoảng không ở giữa phòng là khu vực cho chúng tôi ăn uống, sinh hoạt.

Lương của mỗi đứa khoảng 4 triệu, cũng tầm tầm con số tôi nhận được hồi còn làm thêm ở mấy quán cơm. Khi nào thắng giải, chúng tôi được anh chủ thưởng thêm.

Cả lũ đúng như kiểu thợ săn tiền thưởng.

Ở đâu có giải, ở đó có lũ e.Hub United. Lần nào gặp lũ thợ săn khác, như hội Palette, là y như rằng có đại chiến nổ ra. Lắm lúc, sự cạnh tranh với team của Palette khiến tôi liên tưởng đến mấy nhóm xã hội đen tranh giành địa bàn hoạt động trong phim ấy. Kịch tính quá trời.

Khi thắng, chúng tôi vui cực kỳ. Khi thua, cả lũ ban đầu hơi cay cú, nhưng sau lại cảm thấy thích. Vì được đọ sức với một đối thủ xứng tầm như thế quả thực rất đã. Mỗi lần thất bại là một lần học hỏi.

Có lần e.Hub tham dự giải liên phòng net toàn Sài Gòn. Giải gì mà ghê dữ, hơn 100 đối thủ đăng ký. Chúng tôi về nhất, được thưởng tận 50 triệu VNĐ.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 4.

- Nay không ăn cơm sườn nữa, đi với anh ăn hàng nào bọn bay!

Nghe kiếm tiền có vẻ dễ nhỉ? Nhầm to rồi, không phải lần nào chúng tôi cũng thắng lớn như thế đâu. Và những bữa cải thiện diễn ra một tháng một lần. Phần thưởng của các giải có khi được 10 triệu, lần 5 triệu, rồi 1 triệu. Con số ít dần qua năm tháng.

Và chuyện tiền thưởng ít đi dẫn đến một hệ quả ai cũng biết.

Anh chủ phá sản, 5 thằng chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc dọn ra ngoài. Lúc ấy mọi thứ thật sự rất khó khăn.

Chuyện tiền bạc không dễ như tôi tưởng. Các bạn cũng đừng bao giờ nên nghĩ như thế.

Hồi còn chơi cho E-hub, tôi cứ tưởng mọi thứ sẽ trôi qua thật êm đềm đến hết tuổi trẻ.

Rằng mỗi sáng thức dậy, tôi sẽ bật máy ngồi đánh một trận chọn ẩn để làm nóng tay. Sau đó đương nhiên sẽ là một chuỗi trận xếp hạng. Rằng vào mỗi cuối tuần, có người sẽ bày giải ra cho chúng tôi chơi. Rồi cả bọn vô địch, đem tiền thưởng đi ăn mừng.

Nhưng như đã kể ở trên. Khi không có giải thì chúng tôi chẳng còn gì nữa.

Tình cảnh của E-hub khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng chẳng có gì đảm bảo cho lựa chọn chơi game kiếm tiền của tôi lúc ấy. Đừng hiểu lầm, tôi cũng đã nghĩ đến các giải đấu chuyên nghiệp thực thụ. Nhưng hồi đó tôi chưa đủ tuổi, các đội chuyên nghiệp cũng đâu có bền mãi được.

Môi trường chuyên nghiệp khi ấy không đem lại sự yên tâm. Còn chuyện đèn sách, từ trước đến nay vẫn luôn là lựa chọn an toàn hơn. Có lẽ tôi nên tiếp tục đi học và coi Liên Minh Huyền Thoại như một trò chơi để giải trí.

Thành tích học của tôi không thua kém quá nhiều người, từ năm lớp 1 cho đến lớp 10, tôi đều giành được nhiều danh hiệu học sinh giỏi. Nếu mẹ còn sống, có lẽ bà cũng muốn tôi đi học, sau này ra trường kiếm việc làm ổn định hơn là suốt ngày dán mắt vào cái máy tính.

Nghĩ vậy, tôi lại cắp sách đến trường. Mọi thứ lại như trước đó 2 năm, học tập là thứ tôi quan tâm lớn nhất.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 3.

Câu chuyện với FTV bắt đầu khi anh Phương muốn xây dựng một tập thể thi đấu ở VCS A. Victory là thành viên đầu tiên, sau đó tôi được thêm vào.

Trước anh Phương, có 4 đội tuyển đang thi đấu ở VCS mở lời chèo kéo nhưng tôi đều từ chối. Vì lúc đó tôi vẫn còn mặn mà chuyện học hành.

Nếu vào FTV, anh Phương khẳng định sẵn sàng mua lại một slot để tôi và anh em được chứng tỏ khả năng của mình ở một sân chơi chuyên nghiệp.

Không phủ nhận VCS là một lời đề nghị có sức nặng. Nhưng để lý giải cho quyết định đầu quân FTV, tôi có 2 lý do chính. Đầu tiên, không thể phủ nhận chuyện tôi vẫn muốn trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp. Sau khoảng nửa năm đi học, tôi ngộ ra một điều, rằng chỉ ở bên máy tính, lựa chọn những vị tướng yêu thích tôi mới có thể là chính mình.

Tôi nhớ những lần "hack não" đối thủ rồi nở nụ cười ngạo nghễ, những lần giành được Pentakill bằng vị tướng yêu thích. Sau mỗi trận đấu như thế, tôi ngủ rất ngon. Tôi thích cảnh ngồi chơi rồi được người ta bâu vào xem, những lời khen đến từ cộng đồng.

Trên tất cả, tôi thèm một lần nữa nữa được bùng cháy với đam mê. Thế nên dù có phải đánh từ VCS B lên tôi cũng nhận lời.

Lý do thứ 2 là ở FTV lúc đó tôi được gặp lại những đứa từng đi đánh giải net cỏ cùng nhau. Cảm tưởng như là e-Hub United tái sinh dưới màu áo khác vậy.

Nhưng có một vấn đề mà tôi phải nhất quán với cả lũ khi quay trở lại với Liên Minh Huyền Thoại. Chúng tôi không thể hồn nhiên như hồi còn đi đánh giải net cỏ được.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 6.

Vào thời điểm đặt bút ký vào giấy xin nghỉ học, tôi đã đặt mục tiêu rằng mình buộc phải thành công với con đường mình đã chọn, bằng bất cứ giá nào. Tôi đặt cược tất cả những gì mình có cho Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp.Nên là tôi sẽ không còn đường lùi, nếu thất bại. 

- FTV phải vào được top 4 VCS. Nếu không, chúng ta không thể tiếp tục đi chung nữa.

Đó là câu đầu tiên mà tôi nói với anh em trong buổi họp trước mùa giải. Một số đứa nghe xong cười. Tôi đáp lại ngay, rằng mình không có đùa. Việc đặt ra mục tiêu để phấn đấu là điều vô cùng quan trọng. Nó thúc đẩy tinh thần chiến đấu của cả bọn, khiến tất cả phải gồng mình lên cố gắng vì mục tiêu chung.

Thực ra với những tuyển thủ còn non nớt kinh nghiệm thi đấu, vươn mình trở thành một trong 4 đội tuyển mạnh nhất VCS là thử thách quá khó cho FTV. Trụ hạng trong mùa đầu cũng chẳng đến nỗi.

Tôi hiểu điều ấy, nhưng ít ra phải thể hiện được sự cố gắng, nỗ lực.

Trái lại, tôi thấy mọi người không được chăm như mình. Ban đầu, khi ngọn lửa tôi truyền cho anh em còn bùng cháy dữ dội, ai nấy đều vùi đầu vào tập luyện. Vào mỗi buổi sáng, chúng tôi mất đúng 30 phút ăn uống, làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào máy đến tối mịt. Có thằng ngồi đến đêm.

Nhưng tinh thần ấy dần một phai phôi, nhất là vào giai đoạn cuối mùa giải. Sau những trận thua, tôi cố gắng ngồi lại xem mình đã mắc sai lầm ở đâu để tìm cách giải quyết. Mấy đứa còn lại, nói sao cho chuẩn nhỉ, có vẻ xem nhẹ chuyện thắng thua.

Là nói dối nếu tôi khẳng định mình không thất vọng khi nhìn anh em như thế. Nhưng sau này khi nghĩ lại, tôi nhận ra mình đã quá ích kỷ vì mang mục tiêu cá nhân áp đặt lên người khác, bắt họ phải nghe theo. Trong cả đám thì tôi là thằng duy nhất phải tự lo cho bản thân từ đầu đến cuối. Chúng nó còn ba mẹ, còn gia đình và dường như còn những con đường khác để đi nếu không làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Cũng xin khẳng định lại rằng tôi không trách ai cả, ai cũng có mối quan tâm của riêng mình. Chuyện này cũng tương tự như chuyện anh chị em trong gia đình tôi vậy. Tôi đã chấp nhận thực tại một lần thì lần này cũng chẳng phải ngoại lệ.

Chỉ là với tôi, thành công với Liên Minh Huyền Thoại là điều bắt buộc. Thế nên dù không muốn, tôi cần phải tìm đến một bến đỗ mới. Có thể nó sẽ khiến tôi mất đi những người anh em tốt, nhưng thật sự, tôi không còn cách nào khác.

Tôi nói điều ấy với một anh trong ban quản lý ngay trong buổi liên hoan kết thúc giải đấu mùa xuân năm 2018, nhờ truyền đạt giúp mong muốn đến với anh Phương.

Hi vọng mọi người sẽ hiểu.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 4.

Tôi với anh Phương từng rất thân thiết.

Khi lập đội, anh Phương đặt nhiều kỳ vọng vào đội nói chung và tôi nói riêng. Đến thời điểm này tôi cũng có thể tự tin khẳng định rằng mình đã không làm anh Phương thất vọng với màn trình diễn trong năm duy nhất khoác áo FTV.

Trong tất cả các trận đấu ở VCS A, tôi chưa bao giờ rơi vào tình thế bị đối phương chèn ép. Nếu có một hỗ trợ thi đấu ổn định và hiểu nhau, tôi dám chắc đường dưới của FTV sẽ không thua bộ đôi BigKoro - Palette của Buffalo, thậm chí còn nhỉnh hơn.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 8.

Nhưng như đã trình bày ở trên, khi quyết định chơi chuyên nghiệp trở lại tôi đặt ra cho mình một mục tiêu riêng. Và thật đáng tiếc, tôi sẽ không thể đạt được mục tiêu ấy nếu ở lại FTV.

Điều quan trọng là làm thế nào để trình bày cho anh Phương hiểu mong muốn được ra đi mà không làm tổn thương anh ấy.

Sau khi anh quản lý truyền đạt lời tôi đến với Phương, tôi có nhận được một tin nhắn.

- Nghĩ kỹ một đêm đi, sáng mai nói chuyện với anh.

Anh Phương sẽ làm mọi thứ để giữ chân tôi ở lại, kể cả sử dụng những cách thức mang tính ép buộc ư?

Ồ không! Cuộc trao đổi giữa tôi và anh Phương sáng hôm ấy diễn ra rất nhẹ nhàng. Thậm chí ban đầu tôi còn giật mình vì nó êm đẹp hơn những gì tôi tưởng tượng. Tôi trực tiếp cho anh Phương thấy chí hướng, đồng thời chứng minh rằng giữa mình và những thành viên còn lại trong đội có một sự khác biệt liên quan đến hoàn cảnh gia đình mà không gì có thể san lấp.

Sau khi nghe xong, anh Phương gật đầu đồng ý cho tôi ra đi. Khoảnh khắc ấy khiến tôi cảm thấy khá giải tỏa, nhưng vẫn phải kiềm chế một chút vì mối quan hệ giữa 2 người vẫn là chủ - tớ.

"Có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều đêm qua rồi", tôi tự nhủ.

Cuộc nói chuyện được tiếp diễn. Tôi hỏi anh anh Phương cặn kẽ mình cần phải làm những giấy tờ gì để hoàn thành thương vụ đến với Sky Gaming Daklak. Tôi cho anh Phương số điện thoại của anh Optimus để 2 người bàn bạc. Chuyện hợp đồng đôi bên khi ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu, nên tốt nhất là để người lớn làm việc.

Những gì tôi có thể làm là tổ chức một bữa tiệc chia tay nhỏ, hẹn tất cả mọi người đến quây quần để thông báo. Tối hôm ấy, anh Phương bận nên không thể góp mặt.

Đến thời điểm thích hợp nhất có thể, tôi đứng lên nói rằng mình sẽ ra đi, không quên khẳng định mình thật sự trân trọng quãng thời gian vừa qua khi cả lũ kề vai sát cánh chiến đấu ở VCS. Đó là những lời gan ruột, từ tận sâu đáy lòng của tôi gửi đến anh em.

Mọi người có lẽ cũng đã biết trước chuyện này nên không sốc. Ai cũng vui vẻ, chúc tôi sẽ thành công ở đội tuyển mới.

Ngày mai, Slayder sẽ thuộc về Sky Gaming Daklak chứ không còn là FTV. Thế nên hôm nay, tôi quyết định dành trọn buổi tối của mình với mọi người.

Thật ra dù tôi có chuyển đến một đội tuyển mới thì cả lũ vẫn chơi với nhau. Dù có khác biệt về gia cảnh, chí hướng nhưng chúng tôi mãi mãi là anh em, chắc chắn như thế.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 9.

Không biết hồi còn bé tôi có hay quấy không, nhưng kể từ lúc va chạm với đời, tôi chỉ khóc vì 2 chuyện.

Đầu tiên là khi mẹ mất. Tôi có kể rằng mình sẽ cố thật bận rộn để quên đi. Nhưng lắm lúc đứng nướng thịt, không rõ do khói bay vào mắt hay hình ảnh về bà ùa về khiến tôi giàn giụa, khiến bà chủ quán tưởng tôi bị khách bắt nạt.

Thứ 2 là không lâu sau khi tôi công bố trở thành tuyển thủ mới của Sky Gaming Daklak. Chẳng phải vì xúc động khi đến được mái nhà mình mong ước, tôi khóc vì hàng ngàn câu chửi, miệt thị xuất hiện trên MXH.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 9.

Ban đầu tôi như chết đứng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ sau một buổi sáng quên không kiểm tra các tài khoản Facebook mà tôi thành người tối cổ.

Rồi tôi xem được đoạn video ấy. Chủ nhân của nó là anh Phương. Còn nội dung nó như thế nào thì chắc mọi người đã biết.

Xin phép Mus tạm nghỉ tập luyện, tôi trở về phòng riêng.

Phòng tôi lúc ấy còn ngổn ngang vì chưa sửa soạn xong tất cả mọi thứ. Vì mới tới chưa xong nên đồ đạc còn chưa kịp dỡ hết, nhưng ai thèm quan tâm. Tôi chỉ cần một không gian thật sự yên tĩnh để nhắm mắt lại, cố định hình xem chuyện gì đang xảy ra. Đó là thói quen tôi hay làm mỗi khi nhận một cú sốc lớn.

Mới ngày hôm trước thôi, tôi và anh Phương còn ngồi uống cafe với nhau để nói chuyện về tương lai. Tôi nhớ lúc đấy ảnh rất dễ chịu, còn nói sẽ tạo cơ hội để tôi đến với đội tuyển tốt hơn, khẳng định vì quan tâm đến tôi nên chắc chắn sẽ không làm khó dễ, ngăn cản.

Tôi không "đi đêm", rõ ràng là vậy, bởi mọi hợp đồng với Sky Gaming Daklak chỉ được ký kết khi tôi nhận được cái gật đầu từ ảnh. Trước khi đi, tôi đã hỏi rất cặn kẽ xem mình cần hoàn thành nốt giấy tờ gì.

Nhưng hình như chẳng ai tin tôi cả.

Năm lên 18, tôi đã biết thế nào là stress, là tụt dốc tinh thần.

Trước anh em, tôi cố thể hiện rằng mình vẫn đang ổn. Hằng ngày tôi vẫn hoàn thành buổi tập theo chỉ đạo từ ban huấn luyện. Tôi chỉ mít ướt một chút vì mắc sai lầm vô cùng quan trọng khi đêm về, đó là bật điện thoại lên định thanh minh với tất cả mọi người.

Hành động đó thực sự ngu ngốc, vì tôi đang ở thế thua nên nói gì cũng sai. Bật điện thoại lên, tôi viết rất nhiều nhưng đều không đủ can đảm để đăng tải lên. Trong lúc ấy, những bình luận tiêu cực lại đập thẳng vào mặt khiến cơn khủng hoảng ngày càng nặng nề.

Tôi vừa cáu, vừa giận, vừa tức. Người ta đang truyền tai nhau những điều không đúng về tôi, còn tôi thì chẳng thể làm được điều gì để ngăn chặn điều ấy vì đang ở thế thua.

Cốc cốc. Bỗng có tiếng gõ cửa khiến tôi bừng tỉnh sau cơn miên man.

- Mầy còn thức không Der? Tiếng Optimus từ bên ngoài vọng vào.

- Mầy tắt ngay cái máy điện thoại cho anh. Mầy nghĩ mầy ra vẻ không có chuyện gì là tau không biết à?

Đúng là tôi đã cố giấu, nhưng không qua mắt được Mus.

Mus bảo những chuyện như thế là bình thường đối với một thằng tuyển thủ chuyên nghiệp, rằng mấy đứa như tôi nên làm quen với sức ép từ dư luận nếu muốn tiến xa hơn trên con đường này.

Ban đầu tôi không hiểu câu của Mus cho lắm. Tại sao tuyển thủ như chúng tôi lại luôn phải chịu những miệt thị như vậy nhỉ? Tại sao mọi người lại chửi bới khi tôi đang cố gắng vươn tới mục tiêu của mình đang đề ra, là đi CKTG sau khi đến với SGD?

Hồi trước khi quyết định đi đánh giải cùng e-Hub, tôi nhận được sự cổ vũ khá nhiều từ mấy người lớn xem trực tiếp. Lúc ấy tôi tưởng rằng ở một sân chơi lớn hơn, người ta càng phải trở nên thích thú với những tình huống xử lý chuẩn chỉ, ngưỡng mộ cái tên Slayder mới phải.

Thế nhưng những gì tôi nhận lại được trong khoảng thời gian ấy khác hẳn với suy nghĩ ban đầu.

- Thôi mầy đi ngủ cho anh nhờ. Hiện tại chẳng làm được gì đâu, cách duy nhất là phải cố gắng, chứng tỏ được thực lực của mình. Khi thành công rồi thì muốn nói gì thì nói.

Sau một hồi "thông não", Mus chốt bằng câu như vậy rồi trở về phòng. Ảnh nói đúng, tôi đã bị dồn vào đường cùng. Cách duy nhất để thoát ra đó là tập luyện và tập luyện rồi chờ đợi cơ hội chứng minh khả năng của mình trên sàn đấu. Hôm sau, tôi gặp Mus và hứa sẽ làm như vậy.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 10.

Vì từng chơi ở VCS A rồi nên tôi không được phép ra sân cho SGD ở VCS B nữa. Tôi quyết định nhường vị trí cho Artemis rồi tập trung hoàn toàn vào đánh xếp hạng.

Lịch trình mỗi ngày bắt đầu lúc 10h00, sau đó chỉ có rèn luyện đến 4h00 sáng hôm sau mới đi ngủ. Tôi chơi nhiều đến mức mà có lần Mus phải kéo bằng được đi ra ngoài. Ảnh bảo:

- Mầy cố sao thì cố, nhưng ít nhất cũng phải lo cho sức khỏe của bản thân nữa chứ. Đứng dậy ra ngoài làm trận bóng cho ra mồ hôi đi.

Lần này ảnh cũng nói đúng luôn. Thi thoảng sau vài ngày, Mus lại lôi tôi ra ngoài hít thở khí trời. Tôi tự nhận thức được trên MXH thời điểm ấy toàn những thứ tiêu cực, có thể ảnh hưởng đến bản thân nên trong vòng 2 tháng chẳng thèm đả động nhiều đến nó.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 12.

Mọi thứ đã chuyển biến tốt hơn trong khoảng thời gian ấy. Nhờ Mus, Tôi tạm thời quên đi drama đáng tiếc với đội tuyển cũ. Nói chuyện với ổng tôi có cảm giác an tâm đến lạ.

Về việc làm thế nào tôi quen được Mus. Để mà giải thích, chắc từ hợp lý nhất là duyên phận.

Tôi ngưỡng mộ ảnh từ khá lâu rồi, thời Saigon Jokers còn khuấy đảo cả Đông Nam Á cơ. Sau này khi lên xếp hạng cao, tôi tình cờ gặp Mus trong một trận đấu. Anh em có kết bạn với nhau và trao đổi trực tuyến khá nhiều. Mus giúp tôi giải đáp những thắc mắc về Liên Minh Huyền Thoại và một vài chuyện trong thế giới chuyên nghiệp.

Khi đã thân nhau, tôi có hỏi đùa một câu: "Anh Mus, sau này em lên chuyên nghiệp, anh có tuyển em về không?"

- Mầy cứ đủ tuổi đi, xong về đây tau dạy cho chơi Liên Minh Huyền Thoại.

Câu trả lời ấy khiến tâm trí của một thằng nhóc mới lớn như tôi bừng sáng.

Trong lúc khó khăn, ngoài 2 anh trai, Mus là người duy nhất tiến đến hỏi thăm tình hình của tôi.

Mus ban đầu cũng là nhân tố chính khiến tôi gia nhập SGD. Một thời gian sau thì tôi nhận ra được nhiều lý do khác để gắn bó với mái nhà ấy. Đồng đội mới của tôi, ở chúng nó toát lên sự nỗ lực, thái độ nghiêm túc và chuyên nghiệp khi luyện tập và thi đấu. Và dù không hỏi nhưng tôi có cảm giác được là chúng nó ai cũng hoàn cảnh đặc biệt như mình.

Lắm lúc có cảm giác như chúng tôi đang thi nhau xem ai thức lâu hơn để tập luyện. Nó không tốt cho sức khỏe và cả kỷ luật chung, nhưng về mặt tinh thần, tôi đánh giá cao điều ấy.

SGD là một tập thể toàn những tuyển thủ trẻ tiềm năng, chiến đấu dưới sự dẫn dắt của anh Mus. VCS B vì thế trở thành một sân chơi quá nhỏ. Chúng tôi hiển nhiên phải giành được vé lên thi đấu ở VCS A.

Thực ra với tôi, lên VCS A chỉ là bước đầu trong hành trình chứng tỏ bản thân. Người ta vẫn lôi tên tôi ra mắng mỏ, chửi rủa. Có người còn đào lại câu tôi phát biểu khi về SGD, rằng tôi muốn được đi CKTG để mỉa mai.

Họ bảo SGD lên được VCS nhưng cũng chỉ lót đường mà thôi.

[Ngồi xuống và nghe tôi kể về Esports] Slayder: Phản bội, thật thế ư? - Ảnh 11.

Cảm xúc của tôi đã chai sạn đi. Thi thoảng những trận thua làm tôi buồn bực một chút nhưng tuyệt đối không để lộ nó ra ngoài.

Ví dụ điển hình là lần tôi tuột mất tấm vé đi CKTG 2019. Chưa bao giờ tôi vươn gần tới nó như thế, nhưng vì để thua Lowkey trong trận tranh hạng 2 nên đành ngậm ngùi. Hay như mùa hè vừa rồi Team Flash khởi đầu không tốt lắm ở giai đoạn đầu của mùa giải, để thua liên tiếp 2 trận đấu mở màn.

Trong tương lai, những chuyện tương tự như thế có xảy đến thì tôi cũng sẽ bình tĩnh mà xử lý.

Lúc Mus rời đi, tôi được chọn làm đội trưởng mới của Team Flash.

Thực ra không phải ngẫu nhiên mà tôi được lựa chọn. Từ khi còn đi học, tôi đã quá quen với chuyện phải đứng ra chịu trách nhiệm cho thành tích của một tập thể.

Tôi đã quá quen với những vấn đề có thể ảnh hưởng đến màn trình diễn của một đội tuyển, từ sự gắn kết giữa các thành viên cho đến tư duy chơi game và chuyển nhượng. Không có Mus thì tôi là người đứng ra giải quyết những chuyện ấy.

Tôi góp ý với ban huấn luyện về đội hình thi đấu chính thức trong sau mỗi vòng và cũng nhận luôn vai trò call chính trong đội. Tôi tin mọi quyết định mình đưa ra đều đúng đắn.

Thực ra xây dựng lòng tin, khiến mọi người trong đội tín thác vào mình là một chuyện không phải kể ra vài ba câu như trên là hết được. Quan trọng là tôi đã làm điều đó rất tốt ở Team Flash, bằng chứng không thể chối cãi là 2 chức vô địch VCS liên tiếp trong năm nay.

Về chuyện không được tham dự CKTG 2020, ban đầu tôi khá sốc. Và như một thói quen, người ta lại lôi tên tôi ra chửi rủa, mỉa mai.

Thực ra chuyện đó tôi cũng suy nghĩ khá kỹ. Tôi biết kể cả mình được đi CKTG thì người ta vẫn sẽ lôi tên tôi ra chửi thôi. Đôi khi người ta bình luận ác ý để cho thỏa cơn mà không nghĩ đến hậu quả. Chúng ta có làm gì đi nữa thì vẫn không thể ngăn cản những người căm ghét mình.

Thế nên việc duy nhất tôi có thể làm là chấp nhận nó, coi đó là nửa tối của con đường tôi đang đi và tiếp tục tiến lên.

Tôi tin rằng khi mình đạt được một thành tích mà trước đó chưa từng ai làm được, họ sẽ phải ngậm miệng lại mà thôi.


Phụng Hiếu
Đỗ Linh, NVCC
Đỗ Linh