Nhiều lúc tôi tự hỏi, Esports là gì mà lại khiến bản thân mình đam mê đến thế. Trong mắt nhiều người, nó đơn thuần chỉ là những trò chơi điện tử. Điều đó đúng, tôi ban đầu cũng nghĩ nó như vậy. Chỉ có điều não tôi nhảy số nhanh, nhạy đến mức mà giờ khi nhìn lại, đôi khi còn tự cảm thấy giật mình.
Tôi hiểu trong thế giới Esports, đặc biệt là với các tựa game trên điện thoại, sự thay đổi diễn ra liên tục. Mỗi tuyển thủ có một mức phát triển nhất định, giới hạn mà họ không thể vượt qua. Khi đạt giới hạn, bạn sẽ bị thay thế bởi người khác. Điều này có thể thấy rõ ngay từ khi Liên Quân Mobile còn chưa về tới Việt Nam. Tại Trung Quốc, các đội tuyển thay máu ngay sau một mùa dù họ là nhà đương kim vô địch.
Lối suy nghĩ này giúp tôi có sự chuẩn bị vô cùng tươm tất trước khi xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách tuyển thủ. Tôi không muốn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng thật sự tôi cảm thấy bản thân có đôi chút khác biệt so với phần còn lại.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong tính toán, từ giai đoạn tuyển chọn các ngôi sao trẻ đến những thành công thời điểm đầu.
Tôi là bạn cấp 3 của Bách. Nhìn ra tài năng của Bách nên tôi lôi kéo cậu ta vào con đường chuyên nghiệp. Tôi biết Hiệp từng là tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại nên cho đánh, dù Hiệp mới chỉ làm quen với Liên Quân trong vỏn vẹn 1 tháng trời.
Hiệp thời đó khác với Hiệp hiện tại nhiều, chỉ biết chơi một vài vị tướng hỗ trợ thôi. Nhưng cũng giống như Bách, Hiệp có sẵn cảm quan game, tư duy cực tốt vì đã chơi các thể loại game MOBA trước đó. Cộng với khả năng học hỏi không ngừng, tôi biết 2 đứa sau này ắt sẽ thành công.
Tuy nhiên dù có tìm hiểu, chuẩn bị sẵn kỹ đến mấy tôi cũng không thể ngờ một ngày chính những đồng đội mà mình định sẽ gắn bó cùng nhau mãi mãi lại khiến mình ngộ ra sự thật trần trụi đầu tiên về con đường đã chọn.
Nhiều người cho rằng Garena cố tình vẽ ra câu chuyện phản bội để làm tăng thêm tính hấp dẫn cho các trận đấu. Họ đâu có biết rằng những gì Garena tô vẽ lên đều dựa trên người thật, việc thật. Và tôi chính đã cung cấp cho họ tư liệu để làm việc đó.
Tôi vẫn còn nhớ như in thời điểm nhận được tin Bách muốn ra đi. Cậu ấy đòi rời đội ngay thời điểm chúng tôi đang hướng đến những mục tiêu mang tầm cỡ quốc tế, như chức vô địch AIC chẳng hạn.
Bách muốn tìm bến đỗ khác vì xung đột lợi ích với đội tuyển chủ quản, ở đây là GameTV. Lý do là chuyện cơm áo gạo tiền.
Lúc đó lương chúng tôi rơi vào khoảng 5 triệu một tháng. Ngoài số tiền này, chúng tôi sẽ nhận khoảng 80% tiền thưởng từ các giải đấu tham dự, 20% còn lại thuộc về ban lãnh đạo. Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì, GameTV đưa ra những chính sách có phần hơi bóc lột tuyển thủ sau khi toàn đội từ Hàn Quốc trở về.
Họ muốn nhận được thêm từ những hợp đồng quảng cáo và streaming, trong khi Bách muốn được đãi ngộ tốt hơn.
Vào thời điểm đó, Bách đã vươn tới tầm cỡ của tuyển thủ đi đường giữa hàng đầu Việt Nam. Nhưng GameTV không thể chấp nhận yêu cầu của Bách, không muốn giữ cậu ấy ở lại. Nếu làm thế, họ sẽ buộc phải cắt giảm lợi nhuận, thứ vốn đã rất thấp.
Vậy là bất chấp bản tường trình dài hàng nghìn chữ tôi viết để thay anh em nói lên tiếng lòng, GameTV từ chối yêu cầu tăng lương. Bách cứ thế ra đi trong sự bất lực của tôi.
Tôi bị giằng xé giữa trách nhiệm với tổ chức và tình cảm anh em. Niềm kiêu hãnh hình thành từ tầm nhìn xa của tôi lúc đó cũng biến đi đâu mất. Tôi cảm thấy nhục vì chưa từng nghĩ mình có thể rơi vào cảnh tượng như thế.
Lúc nhận được tin nhắn từ Bách, tôi rất tức giận. Hiếm khi tôi nặng lời với anh em trong đội, Bách thậm chí lại là người bạn thân quen nhau từ thuở còn đèn sách. Thế mà tôi đã gọi điện rồi mắng Bách. Sau một hồi cãi nhau, tôi hết nước hết cái nên nhắc đi nhắc lại rằng: "Mày không thể làm như thế được. Sau bao nhiêu chuyện đã trải qua cùng nhau, mày không thể ra đi dễ dàng như thế!".
Nhưng đương nhiên tôi không thể thay đổi được bất cứ điều gì. Bách gia nhập Team Flash và chuyện gì xảy ra tiếp theo thì mọi người đã biết. Họ cùng nhau giành được tất cả những danh hiệu lớn nhỏ có thể, bao gồm cả danh hiệu tầm cỡ thế giới như AWC, thứ mà tôi hằng ao ước.
Sau này khi nhìn lại, tôi cảm thấy xấu hổ vì sự nông cạn của bản thân. Tôi không nên trách móc Bách, gạt đi mục tiêu cá nhân của cậu ấy. Nói thẳng ra là tôi không nên ép người khác phải có suy nghĩ tương tự như mình.
Nhưng cũng may, nhờ vụ việc này mà tôi gặt hái được bài học xương máu. Thời điểm Bách chính thức gia nhập đội tuyển khác cũng là lúc một PS Man khác ra đời. Tôi đã thực sự hiểu thế giới Esports vận hành như thế nào.
Trong vòng xoáy mà tôi đã liều mình dấn thân, không có chỗ cho 2 từ "trung thành". Các đội tuyển sẽ ngày một mạnh hơn nếu họ có tiền mua về những ngôi sao. Nghe giống bóng đá quá nhỉ. Vì bản chất 2 bộ môn cũng tương tự nhau thôi mà. Dù CLB bóng đá hay đội tuyển Esports, mục tiêu hàng đầu vẫn là những chức vô địch. Và để vô địch, cách dễ nhất chẳng phải là vung tiền hay sao?
Có trong tay 50 triệu thì sẽ làm gì nhỉ? Đó là câu hỏi tôi tự vấn bản thân sau khi cùng anh em lên ngôi vô địch Đấu Trường Danh Vọng năm 2017. Tiền thưởng của chúng tôi lên tới 250 triệu, con số thực sự rất lớn. Từ đầu khi mới chân ướt chân ráo đi trên con đường của một tuyển thủ chuyên nghiệp, cả tôi và anh em đều chưa từng nghĩ mình có thể nhận được khoản tiền đó.
Tôi quyết định tự thưởng cho bản thân một chiếc điện thoại xịn, cùng một dàn PC mới. Máy tính và điện thoại là phần thưởng sau những ngày tháng luyện tập vất vả. Số tiền còn lại tôi quyết định giữ tiết kiệm để phục vụ cho cuộc sống sau này.
Đây thực ra chẳng phải tư tưởng tiến bộ hay khác biệt gì hết. Ngoài tôi, cả Bách và Hiệp cũng chi tiêu ít và luôn để dành ra một khoản nhất định. Có lẽ cũng như tôi, 2 đứa chúng nó hiểu đời tuyển thủ kết thúc nhanh. Vì thế trong lúc vẫn đang trên đỉnh vinh quang, ai cũng nên để lại một chút cho tương lai.
Tôi nghĩ đó là cách sử dụng tiền bạc đúng đắn nhất đối với các tuyển thủ Esports, ở tất cả các bộ môn khác chứ không riêng gì Liên Quân Mobile. Nó cũng giống như một số cầu thủ sau khi giải nghệ sẽ chuyển hướng sang làm kinh doanh. Đương nhiên quy mô của thể thao điện tử và thể thao truyền thống không thể giống nhau. Nhưng nếu biết tiết kiệm, những người như tôi sẽ có thêm lựa chọn cho tương lai.
Một quán café nhỏ với đường truyền internet khủng để phục vụ anh em ưa thích Liên Quân Mobile chẳng hạn. Những người cùng đam mê với tôi sẽ có nơi phù hợp để giải trí. Và mỗi khi các giải đấu lớn diễn ra, quán của tôi sẽ là nơi họ tề tựu để ủng hộ cho các đội tuyển.
Đó là mong muốn nho nhỏ của tôi khi lớn tuổi hơn một chút nữa. Nhìn bạn trẻ đam mê chơi Liên Quân Mobile, tôi nhận ra chính mình trong đó. Khi họ hò reo cổ vũ một trận đấu chuyên nghiệp, tôi sẽ lại nhớ đến những ngày tháng hoàng kim của mình.
Nhưng không phải ai cũng đồng ý với quan điểm về tiền bạc của tôi. Tính ra kể từ khi bắt đầu theo đuổi con đường chuyên nghiệp, tôi đã gặp rất nhiều người. Chẳng mấy ai được như Bách với Hiệp.
Đa số đều có xu hướng xả hơi sau khi nhận được tiền. Thật ra điều này chẳng có gì sai trái, vì đã nỗ lực một thời gian dài như thế ai cũng cần được nghỉ ngơi để còn chuẩn bị cho các mục tiêu tiếp theo.
Tuy nhiên tôi đã chứng kiến rất nhiều cuộc vui chẳng có điểm dừng. Ngay cả giải đấu quan trọng đã cận kề, tiền chưa hết nên vẫn cứ phải ăn chơi, vẫn phải vui trước đã.
Phải, tôi đang nói đến sai lầm của chính bản thân mình và Mocha ZD Esports trong năm 2020.
SEA Games năm 2019 là giải đấu đầu tiên trên thế giới đặt Esports ngang hàng với thể thao truyền thống. Chúng tôi, tuyển thủ của Mocha ZD Esports, đứng trước cơ hội đem vinh quang về cho dân tộc.
Mục tiêu ban đầu đặt ra đương nhiên là tấm Huy Chương Vàng danh giá. Với tôi, tấm HCV ấy còn đáng giá hơn rất nhiều chiếc gươm vô địch Đấu Trường Danh Vọng hay cúp AWC, AIC. Nó sẽ giúp tôi nở mày nở mặt với tất cả mọi người, là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy con đường mà tôi lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.
Ngày tôi chơi trận quyết định với Team Flash, hàng xóm ai cũng biết. Họ kéo đến cùng bố mẹ tôi cổ vũ, dù chẳng hiểu điều gì đang diễn ra trong màn ảnh nhỏ. Sau khi đánh bại Team Flash, tôi đắm mình vào men say chiến thắng nên tạm thời chưa thể đáp lại hàng trăm những tin nhắn chúc mừng. Phải chờ đến buổi sáng hôm sau, tôi mới đủ tỉnh táo để gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người.
Cảm giác lúc đó hết sức tự hào, nhưng sức ép từ cộng đồng cũng rất đáng kể. Nhiều người nghi ngờ về thực lực của Mocha ZD Esports. Họ cho rằng chúng tôi thắng là vì Đạt của Team Flash dính vận đen, bị hỏng máy.
Mọi người đâu có biết rằng các tuyển thủ được chọn máy, kiểm tra trước khi bước vào trận đấu để đảm bảo những trường hợp đáng tiếc như thế không xảy ra. Dù muốn dù không trận đấu vẫn phải tiếp tục.
Tôi và đồng đội thì chẳng có vấn đề gì khi bị gọi là những kẻ ăn may. Nhưng nghe dân mạng khua môi múa mép như thế, tôi tự nhủ bản thân rằng mình phải cố gắng hơn nữa để vô địch SEA Games sao cho tâm phục khẩu phục.
Tuy nhiên như đã tiết lộ, Mocha ZD Esports ham chơi, bị "quỷ lười" ám rồi mất hết tinh thần chiến đấu lúc nào không hay.
Các bạn hãy coi những lần ăn chơi không điểm dừng đó là chiếc domino đầu tiên. Chiếc cuối cùng đổ xuống chính là kết quả của giải đấu được tổ chức ở Philippines.
Team Flash từ lâu là mục tiêu lớn nhất để vượt qua. Cũng vì thế mà sau khi đánh bại đội tuyển của Bách, MZD bắt đầu trở nên tự kiêu. Tôi và các thành viên còn lại tin rằng chỉ cần thi đấu như trận chung kết hôm đó là có thể thắng được tất cả đối thủ.
Giờ ngẫm lại, tôi thấy bản thân thật sự đã phạm phải sai lầm lớn. Chúng ta không thể sống mãi trong ánh hào quang của quá khứ mà cần phải liên tục đi lên, hoàn thiện bản thân. Nhưng chẳng biết từ khi nào suy nghĩ tự phụ đã chiếm lấy tâm trí của cả tôi và những tay chơi trẻ tuổi trong đội. Khi tôi nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn.
Ngay từ giai đoạn tập luyện, tôi đã nghĩ mục tiêu HCV chắc chắn sẽ không thực hiện nổi. MZD toàn thua trước các đối thủ đến từ nền Liên Quân Thái Lan. Thua theo kiểu tan nát ấy! Chúng tôi kém đối phương về cả trình độ lẫn sự gắn kết.
Thấy vậy, BLĐ của đội quyết định bỏ ra 70 triệu VNĐ thuê một HLV người Thái để tìm hiểu về lối đánh của họ. Tuy nhiên thành tích chung của toàn đội vẫn cứ đi xuống.
Lúc mới đến Philippines, tôi và các anh em mang tâm lý nặng trĩu. Liên Quân Mobile ở đây không phát triển nên máy chủ rất yếu, khiến chúng tôi chẳng thể luyện tập với các đội tuyển khác. Đứng trước hoàn cảnh khó khăn như thế, tôi buộc phải yêu cầu tất cả mọi người tự luyện tay bằng cách chơi xếp hạng.
Trung bình một ngày ở Philippines, tôi chơi 15 đến 20 trận. Cường độ tập luyện như vậy, theo tôi là vừa đủ để nắm bắt meta hiện tại.
Nhưng cũng vì tập luyện theo kiểu này mà tôi không thể kiểm tra xem các thành viên còn lại trong đội đang làm gì. Tôi nghĩ họ cũng cố gắng luyện tập, nhưng nếu như thế này thì chỉ phần kỹ năng chơi được đảm bảo. Còn về chuyện gắn kết thì chúng tôi "chịu chết".
Quá trình chuẩn bị trước SEA Games đã diễn ra không như mong muốn. Thế mới thấy, để giành được chiếc Huy Chương Đồng, chúng tôi cần đến một chút may mắn. Nghe thật thảm hại, nhưng đó chính là kết cục đã định sẵn của sự chểnh mảng. Tôi biết nó sẽ đến, nhưng không thể làm được điều gì.
Chuyến bay từ Philippines về Việt Nam diễn ra chẳng êm đềm chút nào. Ngồi trên ghế, tôi tự hỏi không biết anh em có nghĩ như mình không. Tôi thấy có nhiều anh chị em VĐV thể thao truyền thống vẫn rất vui tươi dù không giành được huy chương. Có lẽ họ hài lòng vì đã cố gắng hết sức vì Tổ Quốc, trong khi chúng tôi thì…
Với tư cách đội trưởng, trách nhiệm đương nhiên hoàn toàn thuộc về một mình PS Man.
Tôi nhận ra mình chưa đủ trưởng thành để kéo anh em ra khỏi ảo mộng sau chiến thắng trước Team Flash. Tôi không hoàn thành nhiệm vụ được giao khiến cả đội đắm chìm trước cơn bão dư luận.
Nói chúng tôi là quốc nhục cũng được, vì đúng là kết quả ở kỳ SEA Games năm ngoái thực sự đáng thất vọng. Cá nhân tên tuổi PS Man đã gắn liền với biệt danh "vua về nhì" cũng được một thời gian. Nhưng theo tôi, chiếc Huy Chương Đồng đó chính là lần gục ngã đau đớn nhất.
Đọc đến đây có lẽ một số người sẽ không nghĩ danh xưng "cơ trưởng huyền thoại" hay "người anh vĩ đại" xứng đáng với tôi nữa. Vì người giỏi sẽ không để đồng đội rơi vào cảnh tượng như trên.
Với tôi thì sao cũng được, hơi đâu mà đi quan tâm đến tất cả mọi người nghĩ gì. PS Man của thời điểm một năm trước đã cố gắng hết mình, còn vấp ngã thì ai trong đời chẳng bị đôi lần. Quan trọng là sau những cú sốc đó mình tiếp thu được những gì để phục vụ cho mục tiêu sau này.
Thực ra tôi có thể trở thành một đội trưởng tốt hơn, vì sau những gì đã trải qua, tôi dám chắc rằng chẳng gì có thể làm mình bất ngờ được nữa.
Chỉ tiếc là giờ tôi đã hết thời, cơ hội nên được trao cho thế hệ kế cận. Câu chuyện của tôi đầy rẫy những thất bại nhưng nó cũng là bài học quý giá cho những người có cùng đam mê.
Biết đâu trong tương lai sẽ có một PS Man khác xuất hiện sau khi đọc câu chuyện này, nhỉ?