Hôm nay chương trình chủ đề A, mình phải vận đồ sao cho hợp nhỉ? Hôm nay dẫn cho bên B, dresscode nào mới chuẩn đây? Hằng ngày mỗi khi thức dậy, đầu Nghi lại quay cuồng với những câu hỏi như thế. Các bạn biết gì không? Cảm giác đáng sợ nhất với Nghi là mỗi lần đứng trước gương, ngắm nghía lại lần cuối cùng để chuẩn bị lên sóng, tưởng tượng ra viễn cảnh mình sẽ bị đám đông xâu xé với những lời bình luận thiếu tế nhị.
Và đương nhiên mối băn khoăn sẽ không dừng lại ở việc hôm nay cần phải mặc gì. Nghi còn phải quan tâm đến chuyện vóc dáng mình ra sao khi xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Đâm ra, giờ lựa chọn ăn gì với Nghi cũng rất áp lực.
Luôn là những buổi trưa băn khoăn không biết ăn gì, ăn để đẹp hay ăn để khỏe.
Làm MC thì Nghi không thể xấu hay mập được. Nhưng mà công việc của Nghi đâu chỉ có mỗi bình luận trên bàn phân tích, dẫn chương trình đứng trước ống kính máy quay? Những việc như biên soạn nội dung, sản xuất chương trình này cũng đều qua tay Nghi cả. Thế nên giờ nếu cứ nhịn ăn, nhịn uống để đẹp thì chắc chắn Nghi sẽ không đủ sức khỏe làm được những việc khác. Oái oăm như thế đấy.
Chưa kể, Nghi cũng không ít lần đối diện với những lời miệt thị, body shaming. Ngày xưa, thời đi học, bạn bè hay chọc giỡn về ngoại hình, Nghi đã không thích. Thế mà giờ khi đi làm, Nghi lại phải gánh chịu những ánh mắt dòm ngó, xỉa xói ấy một lần nữa. Cảm giác khi đọc được những lời bình luận ấy chỉ muốn vứt ngay cái mic đi rồi ngồi ôm chân khóc mà thôi.
So với nhiều bạn nữ khác, Nghi nghĩ mình cứng rắn, mạnh mẽ đủ để đối mặt với áp lực tinh thần trong nhiều năm theo đuổi Esports. Thật ra, không biết kiếp trước nợ nần gì, Nghi mãi không bỏ được đam mê với thể thao điện tử. Nhiều khi, Nghi còn nghĩ đây chắc “nghiệt duyên” chứ chẳng đứa con gái bình thường nào đánh đổi sức khỏe, dùng tiền nuôi đam mê.
Mọi người nhìn cái tên Minh Nghi xuất hiện trên báo, nổi tiếng trên mạng xã hội thì nghĩ chắc nghề này hào nhoáng lắm. Nhưng không hề, tất cả đều phải trả giá đó. Kể ra đây thì thấy có lỗi với bản thân, có lỗi với mẹ nhưng Nghi không ít lần tự tổn thương sức khỏe của mình.
Mọi người thường nghĩ trả giá là cái gì đó to lớn, cao siêu. Còn với Nghi, vấn đề sức khỏe chính là áp lực khủng khiếp phải trả qua hàng ngày. Hiện tại, đang ngồi nhắc lại, Nghi vẫn cảm thấy sợ.
Mọi người không biết đâu, tới giờ, Nghi đã trở thành con nghiện cà phê. Mỗi ngày đều uống 3 ly, uống tới mức mấy quán cà phê gần chỗ làm đều nhớ mặt Nghi. Có nhiều ngày cũng vui lắm, buồn ngủ quá, ra quán mua ly cà phê, chưa kịp uống, mệt quá, ngồi ngủ gật luôn. Quen mấy bạn làm ở đó, nhiều khi họ tỏ ra lo lắng cho Nghi. Thấy thương lắm kìa, người ngoài còn sợ mình không ổn, còn mình thì đem tiền đi phá sức.
Nghi nhớ, năm 2018 là thời gian tình trạng sức khỏe chạm đáy. Nghi bị viêm phế quản và ho liên tục trong nhiều tháng. Mới đầu, Nghi cũng chỉ nghĩ bản thân bị cảm bình thường. Thêm vào đó, Nghi tham công tiếc việc, uống thuốc qua loa rồi lao đầu làm tiếp.
Hồi đó, Nghi làm bên GG Stadium, phòng làm việc vừa kín vừa lạnh. Để Nghi miêu tả xíu cho mọi người dễ hình dung, GG Stadium như tàu con thoi. Bước vào đó cảm giác như bị giam cầm trong 4 bức tường, tắt đèn là tối tăm, không biết ngày tháng. Từ cửa đi vào, nhìn tay trái là khán đài nơi tuyển thủ thi đấu, phía bên phải là các dãy ghế dành cho khán giả. Cũng ở ngay cửa vào, nếu đi thẳng lên cầu thang thì chính là bàn phân tích, nơi Nghi ngồi bình luận trận đấu với các caster.
Lúc khỏe mạnh, Nghi cảm thấy rất thích thú khi ngồi trên cao, nhìn các đội thi đấu, đắm chìm trong tiếng hò reo của khán giả. Nhưng khi sức khỏe tệ, thôi rồi, Nghi sợ khủng khiếp. Ngồi đối diện với 4 bức tường kín, không cảm nhận được thời gian, không khí bên ngoài khiến Nghi rất ngột ngạt. Có hôm, Nghi choáng váng và tưởng chừng sắp xỉu tới nơi. Sau đó, đồng nghiệp đưa về giúp chứ Nghi đi không nổi luôn.
Mẹ thương, mẹ xót con, không cho đi làm. Còn Nghi thì vẫn tỏ vẻ bản thân ổn, mạnh mẽ lắm. Giờ nghĩ lại, Nghi ở vị trí của mẹ lúc đó chắc giận lắm. Có đứa con gái vừa lỳ, vừa cố chấp, là Nghi thì bỏ luôn, không quan tâm gì hết.
Kết quả sau cùng, Nghi bị trời phạt. Bệnh tình trở nên nặng, Nghi rơi vào tình trạng sống dở chết dở và phải nhập viện. Nghi nằm viện khoảng hơn 3 ngày để truyền nước, nghỉ ngơi. Nghi ở phòng đặc biệt nên yên tĩnh, đồ đạc cũng đầy đủ hơn. Có điều, buổi sáng mở mắt ra cũng là 4 bức tường trắng, buổi tối thì khung cảnh còn ảm đạm hơn. Nghi thường nằm thẫn thờ, nhìn cái quạt trần quay ì ạch trên trần. Nhiều khi, Nghi lơ đãng nhìn chai nước biển treo phía đầu giường. Nước trong bình rơi từng giọt xuống khiến lòng Nghi chùn lại.
Nghĩ tới đến mẹ lo lắng, nghĩ đến những ngày lê lết đi làm dù bệnh, Nghi tủi thân lắm. Nghi úp mặt vào gối, khóc không thành tiếng. Chưa hết, Nghi còn bực chính mình. Nghi tự hỏi tại sao bản thân phải tỏ ra mạnh mẽ, tại sao lại sợ người khác dè bỉu mình? Họ là ai, họ dựa vào đâu đánh giá Nghi? Lúc đó, ai mà đứng trước mặt mỉa mai gì chắc Nghi lao vào ăn thua đủ.
Sau tất cả, Nghi lại cảm thấy những ngày ở bệnh viện cũng không quá đáng sợ. Buổi chiều, Nghi thường xuống ngồi dưới sân. Cây cối đung đưa trong gió, tiếng vài đứa nhỏ trêu đùa, tiếng người bước đi qua lại làm Nghi cảm thấy dễ chịu. Nghi có dịp nhìn lại mình, nhìn lại quãng thời gian qua. Nghi hiểu ra rằng, thì ra, đời người, chung quy cũng phải có những lúc chậm lại thế này.
Nhiều thời điểm, Nghi cảm thấy bản thân khá đặc biệt. Nghi khá tự hào khi khẳng định rằng mình là người hiếm hoi dùng tiền nuôi đam mê. Nói vậy nhiều người lại nghĩ chắc con bé này giàu lắm. Nhưng không, thu nhập từ công việc hiện tại chỉ đủ để Nghi trang trải các nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống. Ngoài số tiền lo cho gia đình, còn tất cả Nghi đều đổ ngược lại phục vụ công việc. Nghi phải học thêm, sắm sửa quần áo và chi trả cho việc di chuyển.
Nghi thừa nhận bản thân có chút đặc biệt nhưng không phải khác người. Nhiều đêm, Nghi có ngủ được đâu, cứ trằn trọc về vòng luẩn quẩn cơm áo gạo tiền. Cứ thế này bao giờ Nghi mới ổn định, mới tích cóp đủ tiền xây dựng tổ ấm nhỏ? Thật sự, Nghi không thể hít không khí để sống. Hay đúng hơn, Nghi cảm nhận được đam mê không thể tạo ra cơm gạo ở nhiều thời điểm. Thế nhưng, sau đó, Nghi lại tự vỗ về chính mình. Nghi nhắm mắt, nghĩ về những đồng nghiệp luôn phấn đấu cho giới Esports. Rồi Nghi nhớ đến nụ cười, nước mắt của các bạn game thủ, nhớ tiếng hò reo từ khán giả. Thôi thì, chỉ một cuộc đời, chỉ một lần trải qua nhiệt huyết của tuổi trẻ, Nghi sẽ sống hết mình cho đam mê.
Tám năm gắn bó với Esports là chặng đường dài và hết sức gian nan. Một trong những thành tựu hôm nay Nghi có được là sự yêu mến từ mọi người. Nghi vui lắm, luôn coi đó là lời thừa nhận cho những nỗ lực, cố gắng của bản thân.
Nghi thường đọc tin tức về mình trên báo. Hiển nhiên, Nghi quan tâm đến sự nổi tiếng nhưng dần dần cảm thấy mình không còn phù hợp. Tính cách đàn ông, mặt mũi chỉ cỡ 6/10 như Nghi thì không ổn đâu. Nghi có nguyên tắc riêng, dù bao năm làm nghề, bị tác động nhiều thứ, Nghi vẫn không thay đổi quan điểm. Nghi đặt ra mục tiêu, 70% đầu tư cho nội dung, phục vụ bàn phân tích, 30% còn lại mới là bộ mặt đại diện cho tựa game.
Mấy anh chị, bạn bè cũng nói ra nói vào, phải nổi tiếng mới giàu, mới sở hữu mọi thứ. Thôi, Nghi không ham. Đấy, Nghi kể ở trên mọi người cũng thấy rồi. Tiền chưa thấy, nằm viện, vật vã, phiền người này, làm khổ bản thân và cả gia đình. Tính Nghi hướng nội, không thích ồn ào, bon chen tranh giành. Mọi người nghĩ Nghi giả tạo thì chịu thôi.
Nghi cảm thấy mình là người con gái của gia đình. Nghi thích cảm giác nằm dài, tận hưởng một bộ phim, uống một tách trà sau khi làm việc quá căng thẳng. Thậm chí, Nghi nằm lăn qua lăn lại cũng thấy vui. Nếu không, Nghi sẽ chơi với em, trò chuyện cùng mẹ. Mẹ kể những câu chuyện ngày xưa, có cả chuyện lúc nhỏ Nghi nghịch ngợm thế nào luôn. Cũng nhờ vậy, Nghi mới biết, từ nhỏ, cứ chạy qua nhà hàng xóm chơi với mấy anh em nên tính tình trở nên đàn ông vậy. Ngoài xã hội, trăm điều phức tạp, nên đời thường, thứ càng đơn giản càng khiến Nghi yêu thích, trân trọng.
Từ ngày anh Bomman chuyển vào Sài Gòn làm việc, cuộc sống của Nghi xoay quanh anh ấy nhiều hơn. Nghi thích nhất là nấu ăn cho anh Bomman. Mỗi lần vậy, Nghi sẽ đùa: “Anh chứng kiến MC Minh Nghi vào bếp làm đồ ăn là hạnh phúc lắm nha”. Và sau đó, anh Bomman sẽ thương Nghi nhiều hơn.
Khi nấu ăn, Nghi để anh cắt rau củ. Con trai mà, anh Bomman cũng khá vụng về, làm thức ăn vương vãi lung tung. Nhưng cũng tội lắm, mỗi lần vậy, anh sẽ cúi xuống, nhặt từng thứ bỏ vào sọt rác. Sau đó, anh cũng cẩn thận lau sạch chỗ đó để không thêm việc cho Nghi. Ngoài thời gian bên mẹ, đây là lúc Nghi cảm thấy hạnh phúc nhất. Đôi khi mệt mỏi, không cần nói gì, hai đứa nhìn nhau, Nghi cũng thấy yên lòng. Có lẽ, khi bên gia đình, bên Bomman, Nghi dần trở về với hình ảnh của một người con gái.
Thời còn làm bên GG Stadium, nhiều khán giả chê Nghi nhạt. Nghi cũng thừa nhận bản thân thiếu sự đổi mới, hơi nữ tính và hòa lẫn với các đồng nghiệp khác. Còn với LMHT: Tốc Chiến, Nghi đã định hướng sẵn hình tượng cho bản thân. Nghi muốn trở nên gai góc hơn, trưởng thành hơn và đi sâu hơn vào mọi vấn đề.
Nghi từng nghe mọi người rỉ tai nhau danh xưng “Bình hoa di động”. Và cứ mỗi lần như vậy, Nghi cười thầm, Nghi làm gì đủ đẹp để phù hợp với danh xưng đó. Nhưng cũng có lúc Nghi cáu và đáp trả lại: “Bình hoa cũng có giá trị của bình hoa, đâu phải ai muốn trở thành bình hoa cũng được”.
Người ngoài nghĩ sao, đó thuộc về cách nhìn, lập trường của họ. Song, Nghi cũng phải nói một tiếng công bằng cho bản thân. Nghi gia nhập giới Esports cùng đam mê, lòng nhiệt huyết với nghề. Nghi có lập trường, định hướng và kiến thức ổn để trở thành nữ MC tài năng. Và Nghi chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng vẻ ngoài tìm kiếm một công việc hay sự thừa nhận.
Không lẽ giờ Nghi phải ngồi kể lể bản thân làm được gì, khóc thế nào, đấu tranh ra sao để có được hôm nay. Nhiều khi tâm sự, có người lại bảo con này tỏ vẻ này nọ nữa. Vì vậy, nói đơn giản, Nghi chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình.
Những điều chưa ổn, Nghi sẽ cố gắng cải thiện. Còn nếu yêu cầu vượt khả năng thì Nghi sẽ bỏ qua, không để tâm. Vẻ ngoài của Nghi có thể mong manh nhưng không dễ bị bắt nạt.
Tới hiện tại, với công việc, Nghi vẫn là kiểu con gái mạnh mẽ. Nếu có dịp chứng kiến Nghi làm việc ở hậu kỳ, sản xuất, mọi người sẽ không còn nhận ra một Minh Nghi hay cười duyên trước ống kính, vui vẻ nói chuyện với đồng nghiệp, game thủ…
Trong công việc, Nghi cực kỳ khó tính, khắt khe, thẳng thắn không kiêng nể bất kỳ ai. Hay đúng hơn, Nghi nói không với những người hay mè nheo, tỏ vẻ bánh bèo yếu đuối. Đừng kiểu tỏ vẻ liễu yếu đào tơ, làm không được cái này, sợ cái kia với Nghi. Nếu không làm được thì cứ tự nhiên kiếm công việc nào nhàn hơn, tránh mất thời gian của nhau.
Không phải ngẫu nhiên Nghi có thể ngồi vào vị trí host trên bàn caster. Ai cũng thấy các BLV nam giỏi, có kiến thức chuyên sâu nhưng Nghi chưa bao giờ cảm thấy tự ti. Họ biết A thì Nghi nắm vững phần B. Nghi luôn coi đây là cuộc chiến, chưa ra trận đã tự thua chính mình thì còn đánh đấm gì nữa. Nghi cái gì có thể còn kém chứ tự tin thì dư thừa.
Nhưng điều này cũng có cơ sở. Mỗi ngày, Nghi đều cố trang bị thêm kiến thức cho bản thân về các vị tướng, chiến thuật trong thi đấu. Khi trận đấu diễn ra, Nghi liên tục theo dõi cách cấm chọn, lối đánh và ghi nhớ phong cách từ mỗi game thủ.
Ngoài ra, Nghi cũng may mắn vì bản thân sở hữu cảm quan, tư duy cũng như óc quan sát tinh tế. Sau nhiều năm làm nghề, Nghi biết bản thân mình đang đứng ở đâu và phát huy được thế mạnh gì. Nghi không điêu đâu, Nghi sẽ tiếp tục xây dựng một hình tượng gai góc trên bàn phân tích.
Nghi thường tự đặt ra cho bản thân kế hoạch 5 năm. Hiện tại, Nghi sẽ cùng tiến cùng lùi với tựa game Tốc Chiến. Nghi làm việc vì chính mình, vì cơm áo gạo tiền nhưng cũng vì muốn góp chút sức cho nền thể thao điện tử Việt Nam. Với lý tưởng đã vạch sẵn, Nghi sẽ tiếp tục cố gắng khẳng định bản thân cho dù sứt đầu mẻ trán. Ngoài ra, Nghi cũng hy vọng mọi người vẫn ủng hộ, quan tâm cũng như yêu thương Nghi nhiều hơn.