Trước đêm thứ Ba, lần gần nhất MU đụng độ Juventus là 15 năm trước, 2003 tại Turin. Khi ấy Bianconeri được dẫn dắt bởi Marcelo Lippi, cùng một đội hình đắt giá nhất thế giới với Gianluigi Buffon, Lilian Thuram, Edgar Davids, Antonio Conte, Pavel Nedved, David Trezeguet và Marcelo Salas.
Nhưng đó lại là chiến thắng dễ dàng cho MU, nối tiếp kết quả 2-1 ở trận lượt đi. Ryan Giggs và sân thay Diego Forlan và lập cú đúp. Rồi Giggs rời sân nhường chỗ cho Ruud van Nistelrooy, người ấn định tỷ số 3-0.
15 năm là một khoảng thời gian dài trong thế giới đầy biến động, và có những thay đổi mà người ta khó thể tưởng tượng ra. Sau khi bị tra tấn suốt 90 phút trận đấu ở Old Trafford đêm thứ Ba, Rio Ferdinand kết luận, đó là "cuộc đối đầu của những người đàn ông và đám nhóc".
MU khụy ngã trước Juve, như đám nhóc tuyệt vọng để đấu với những người đàn ông.
Thật đáng buồn, đám nhóc ở đây chính là các cầu thủ MU. Mặc dù Juventus chỉ có 1 pha lập công, nhưng kết quả này không làm mờ đi sự thật, như Paul Scholes bình luận, đội bóng Italia "vượt trội MU về mọi mặt", từ kỹ thuật đến đẳng cấp. Hoặc, chính Jose Mourinho cũng thừa nhận sau trận đấu, "MU đang ở rất, rất xa phía sau Juventus, đội bóng ở cấp độ khác".
Juventus đã kiểm soát bóng và điều khiển, dẫn dắt trận đấu theo ý muốn. Họ đặc biệt sinh động khi tấn công và có thể ghi nhiều hơn 1 bàn thắng, trong khi tính chặt chẽ và kỷ luật luôn được đảm bảo ở khâu phòng thủ. Tất cả khiến MU hoàn toàn lạc lõng.
Các cầu thủ của Mourinho có nỗ lực, nhưng tuyệt vọng để tỏ ra phù hợp với chất lượng bên phía Juve. Nếu cần một ví dụ, hãy nhìn vào Marcus Rashford. Cậu trai 20 tuổi quyết tâm tạo nên sự khác biệt, song cặp trung vệ Chielini và Bonucci cùng hậu vệ Alex Sandro luôn đoán được mọi nhất cử nhất động, đẩy anh ta vào sự vô vọng.
Mourinho vẫn như thế, tiếp tục cau có và giận dữ, từ sân cỏ đến phòng họp báo.
Một điều ngạc nhiên khác là MU đã chơi mà không có kế hoạch B. Mourinho bất động trên băng ghế từ đầu đến cuối. Không một quyết định thay người nào được thực hiện. Phần vì chiến lược gia người Bồ Đào Nha không tìm thấy nhân tố nào sáng giá, phần vì nhẫn nại chờ đợi khoảnh khắc lóe sáng từ các ngôi sao đá chính, song nó không bao giờ đến. Đó không phải những gì đã xảy ra vào 15 năm trước, khi 3 bàn thắng được ghi đều xuất phát từ băng ghế dự bị.
Lại nói về quá khứ, thời điểm MU đang trong quá trình vươn lên, Sir Alex Ferguson luôn coi Juventus là một hình mẫu để hướng tới. "Juve là đội bóng tốt nhất, và tôi muốn các cầu thủ học hỏi mọi thứ từ họ, nhất là khát khao chiến thắng", cựu HLV người Scotland nói. Đó là cách để MU bắt kịp, sau đó vượt lên Juve và trở thành một thế lực lớn ở châu Âu.
Năm tháng trôi qua đã cuốn trôi tất cả, bao gồm những bài học của Sir Alex. MU bây giờ đang đi ngược thời gian, trở lại với vị trí thấp kém mà họ từng cố gắng rũ bỏ.
Marcus Rashford không thể vượt qua những hậu vệ dày dạn kinh nghiệm bên phía Juve.
Vấn đề là tại sao đội bóng cũ của Sir Alex lại kém cỏi đến thế, với một đội hình có tổng giá trị 655,1 triệu bảng, cao thứ hai châu Âu, với các ngôi sao như Paul Pogba, Alexis Sanchez, Anthony Martial, Romelu Lukaku hay Nemanja Matic?
Một lần nữa Mourinho lại nói về vấn đề tăng cường lực lượng, đòi hỏi phải có thêm nhiều cầu thủ mới chất lượng hơn. Vậy ông ta cần thêm ai, và thêm bao nhiều tiền sau khi đã tiêu tốn gần 400 triệu bảng kể từ mùa hè 2016?
Không cần phải là một nhà tiên tri để nhìn ra viễn cảnh, ngay cả khi ném thêm cả trăm triệu bảng vào thị trường chuyển nhượng, MU vẫn không khá hơn. Scholes mới đây đã nói, cho dù là Lionel Messi cũng bất lực để giúp Quỷ đỏ.
Thứ đội bóng này thực sự cần là một tinh thần như những năm tháng trước đây, một bản sắc rõ ràng, một môi trường tốt để các cầu thủ thể hiện bản thân. Và tiền thì không thể mua được những thứ đó.