Marcus Rashford đứng đó, trước chấm phạt đền và dưới sự chứng kiến của gần 5 vạn khán giả tại Parc des Princes.
Mọi thứ tưởng như rất đơn giản. Chỉ cần tiến lên, sút quả bóng vào khung thành dài hơn 7m. Xong. Và Rashford sẽ là nhân vật chính trong đêm diễn, một người hùng không bao giờ bị lãng quên bởi đã khắc rất sâu vào lịch sử, của MU và Champions League.
Nhưng gượm đã. Trước khi hình dung ra viễn cảnh vinh quang, hầu hết các cầu thủ trong tình huống ấy sẽ rùng mình nghĩ đến kết cục thảm khốc nếu thất bại. Anh ta sẽ trở thành tội đồ, kẻ bị hắt hủi và không có bất cứ nơi nào trên thế giới có thể nương náu.
Chưa hết, như trong tình cảnh của Rashford, còn bị biến thành trò hề, sau đó hứng chịu những chê trách về việc thiếu tinh thần đồng đội. Người ta sẽ đặt câu hỏi, tại sao không nhường Romelu Lukaku đá quả đó, một người có tỷ lệ sút penalty thành công 66,7% (6/9) tại Premier League và cần thâm 1 bàn để rời sân với hat-trick?
Rashford với cú sút phạt đền mang về chiến thắng cho MU.
Điều đặc biệt cuối cùng, Rashford chưa bao giờ thực hiện một quả penalty bất kỳ trong trận đấu kể từ khi khoác áo MU. Và đứng trước anh là Gianluigi Buffon, thủ môn vĩ đại trong lịch sử bóng đá, đồng thời đứng thứ 10 trong danh sách ra sân nhiều nhất Champions League với 122 trận, tức quá nhiều kinh nghiệm để át vía một đối thủ non nớt như Rashford.
Tại Parc des Princes, Rashford vẫn chỉ là cậu bé 21 tuổi và chơi trận thứ 16 ở giải đấu danh giá nhất châu Âu. Thế nhưng anh ta vẫn quyết định bước lên, nhún nhảy chạy đà và đá quả bóng.
Thay vì sợ hãi, lúng túng rồi làm hỏng mọi chuyện, chỉ có sự quyết đoán, lạnh lùng ở Rashford. Từ chân anh, quả bóng rít lên như thể nó được tạo nên để dành riêng cho phút giây này, sau đó găm thẳng vào góc cao trong sự bất lực của Buffon, người đã bay hết cỡ vẫn không thể chạm vào, dù chỉ một chút lướt qua.
Trước đó, Rashford chưa từng sút phạt đền trong màu áo MU.
Rồi Rashford lập tức rũ bỏ hình ảnh "sát thủ máu lạnh", trở lại với nụ cười cùng sự hồn nhiên của một đứa trẻ trong màn ăn mừng đầy phấn khích, bỏ lại một Buffon cay đắng và cam chịu. Đó là lúc người gác đền huyền thoại biết rằng mọi thứ đã kết thúc, anh sẽ giã từ sân cỏ mà không bao giờ chạm vào chiếc Cúp bạc châu Âu. Và khi tượng đài này sụp đổ, một ngôi sao mới vút lên. Dĩ nhiên, ở đây chúng ta đang nói về Rashford.
Cách đây không lâu, chính xác là 3 tháng trước, chàng trai này là nỗi thất vọng. Trận đấu với Young Boys, nếu không có bàn thắng phút bù giờ của Maroune Fellaini, Rashford sẽ bị nhấn xuống đáy bùn đen vì bỏ lỡ tình huống vô cùng ngon ăn phút thứ 9.
Pha sục bóng qua đầu thủ môn, và qua cả xà ngang đó khiến Jose Mourinho vô cùng chán nản. Ông ta khoanh tay lắc đầu, biểu hiện cao nhất của sự thất vọng, mà không cần phải che giấu. Hành động ấy, theo Gary Lineker, nếu thấy được và là Rashford, ông sẽ giận điên người. Còn dưới góc độ của Michael Owen, hẳn Rashford phải rất buồn.
Rashford cùng các đồng đội ăn mừng chiến thắng.
Như chúng ta đã biết, điều quan trọng nhất với một tiền đạo là sự tự tin. Chỉ cần tự tin, họ mới có thể đưa ra những quyết định chính xác, và thăng hoa. Dưới thời Mourinho, Rashford không có sự tự tin. Anh ta chơi bóng trong sự lo lắng, sợ rằng HLV sẽ lại lắc đầu hay đập phá cái gì đó bên ngoài đường pitch.
Giờ thì không gì có thể ngăn cản Rashford. Ole Gunnar Solskjaer không một chút hoài nghi năng lực anh ta. Đồng đội cũng tin tưởng tuyệt đối anh ta có tố chất để tạo nên sự khác biệt.
Và anh ta lướt đi với sự tự do, dứt điểm bất cứ khi nào mình muốn và các quyết định thường đúng đắn. Cú sút dẫn tới bàn thắng nâng tỷ số lên 2-1 của Lukaku và pha đá phạt đền phút 90+3 tự nhiên như hơi thở là những minh chứng sống động.
Trong cuộc phiêu lưu bất tận cùng Solskjaer, đừng bao giờ rời mắt khỏi Rashford. Anh ta chính là trung tâm sản xuất những điều kỳ diệu.