Khi các cầu thủ Liverpool bước lên bục nhận huy chương, bọn họ đều liếc nhìn chiếc Cúp Champions League khi đi qua. Nó đã là của họ, chắc chắn rồi, nhưng tất cả đều không thể chờ lâu hơn để được cầm nó trong tay. Sadio Mane thậm chí còn chạy lại, hôn nó và đưa tay lên, cảm nhận chiếc Cúp mát rượi.
Liverpool trở thành đội vị đại thứ 3 trong lịch sử Champions League với 6 chức vô địch.
Khoảnh khắc Jordan Henderson nhận lấy chiếc Cúp từ lãnh đạo UEFA, cả đội cùng nín thở, sau đó thúc giục người đội trưởng mau lại chỗ họ để bắt đầu ngay màn ăn mừng.
Trong khi vẫn chưa thể đăng quang ở nước Anh thêm lần nữa, danh tiếng của Liverpool vẫn không ngừng gia tăng bởi những đêm huy hoàng thế này ở Champions League. Và đây là lần thứ 6 họ bước lên đỉnh châu Âu, sau Istanbul 2005, Rome 1984 và 1977, Paris 1981, London 1978.
Các cầu thủ của Juergen Klopp đã không tạo nên màn trình diễn theo tiêu chuẩn của họ, với thứ bóng đá năng động, gấp gáp và tấn công tận hiến. Nhưng nó không quan trọng. Lịch sử không ghi nhớ chất lượng trận đấu, chỉ ghi nhớ nhà vô địch. Hôm nay, Liverpool là nhà vô địch vĩ đại.
Và một khi có thể giành chiến thắng ngay cả khi không chơi tốt, có nghĩa là câu chuyện ở đây thuộc về đẳng cấp. Một số sẽ phản đối, nhưng có một thực tế không thay đổi, Liverpool là CLB đẳng cấp nhất nước Anh, bởi họ gắn liền với vinh quang Champions League.
Vì Liverpool là Champions League
"Anh hôn chiếc Cúp chết tiệt ấy trong đêm còn nhiều hơn cả hôn em trong một năm", cô vợ Alex cằn nhằn Steven Gerrard, khi anh trở về nhà sau chiến thắng ở Istanbul.
Chà, cũng nhiều thật, có thể là 10 hoặc hơn thế. Đội trưởng của Liverpool đã không thể ngừng hôn nó giống như các Kopite không bao giờ thôi ngưỡng mộ chiếc Cúp Champions League. Là một người sinh ra đã mang dòng máu đỏ The Kop, anh hiểu danh hiệu này giá trị thế nào với đội bóng vùng Merseyside. Họ được định nghĩa bởi các chiến thắng ở C1/Champions League.
Tinh thần chiến đấu mãnh liệt giúp Liverpool được coi là vua đấu cúp.
Nói cách khác, tầm vóc của Liverpool đã vượt xa khỏi biên giới nước Anh. Mối quan tâm của họ không phải M.U hay Arsenal, hoặc sau này là Chelsea, Man City. Họ đua tranh với Real Madrid, Milan, Bayern và Barcelona, tức tầng lớp tinh hoa của Lục địa già.
Vì vậy, Juergen Klopp đã từng phát điên trước bình luận của Gary Neville hồi tháng 3, rằng Liverpool nên từ bỏ Champions League, sau khi hòa 0-0 với Bayern trên sân nhà, để tập trung vào Premier League. Ông đáp trả thế này:
"Chúng tôi không phải trẻ con để gặp chút bất lợi vội vã tìm cách thoái lui. Tôi thích rời khỏi Allianz Arena trong sự ngơ ngác của mọi người, ‘ồ, làm thế nào mà họ có thể làm nên chuyện khó tin này’. Đây là Champions League, nơi người hâm mộ mong muốn chúng tôi thể hiện hết mình, trình diễn thứ bóng đá mang thương hiệu Liverpool, qua đó chứng minh giá trị của CLB ở châu Âu".
Luôn có một cơ hội để thành người hùng
Vậy thương hiệu của Liverpool là gì? Đây là khái niệm khá trừu tượng và không dễ để cắt nghĩa.
Liverpool là một đội bóng gắn liền với những nỗi đau, được thúc đẩy bởi cảm xúc và sống với niềm hy vọng. Trong kỷ nguyên Premier League, họ đã không còn là đội bóng lớn nhất nước Anh, cũng không có quá nhiều tiền, kể cả khi được quản lý bởi John W. Henry, một ông chủ không keo kiệt. Do đó, The Kop chưa bao giờ là tập hợp của rất nhiều siêu sao.
May mắn luôn đồng hành khi bạn cố gắng hết sức.
Suốt nhiều năm, Liverpool đã chiến đấu với các đội bóng lớn ở châu Âu với tư cách cửa dưới. Và để chiến thắng, họ buộc phải trở nên tốt hơn bằng việc tận dụng tối đa những gì có sẵn, từ việc vượt qua giới hạn bản thân tới hun đúc một tinh thần và ý chí mạnh mẽ.
Khi phải ra sân với thế không có gì để mất, họ tự hình thành thói quen không sợ hãi, không bỏ cuộc và tiếp cận trận đấu như thể đó là lần cuối cùng được chơi bóng. Họ chiến đấu để tạo ra những phép màu.
Thật may là Liverpool đã luôn có những HLV tuyệt vời để nhắc nhở về niềm tự hào cũng như cách chiến đấu để phù hợp với tinh thần The Kop trong những giờ phút tuyệt vọng nhất.
Bạn có biết các cầu thủ Liverpool đã từng sụp đổ vào thời gian nghỉ giữa giờ, sau khi nhận 3 bàn thua trước Milan trong trận chung kết Champions League 2015?
Đúng lúc tất cả đang ủ rũ và nghĩ về viễn cảnh đáng sợ khi trở lại sân, Rafa Benitez xuất hiện. Ông nói họ hãy ngẩng cao đầu kiêu hãnh vì một lẽ đơn giản, một khi là cầu thủ Liverpool, không ai được phép cúi đầu. Rồi ông tiếp tục: "hãy tin vào điều thần kỳ và tự cho mình một cơ hội để trở thành người hùng".
Đàn sư tử đói
Những lời đơn giản ấy đã chạm đến trái tim các cầu thủ, đánh thức bản năng chiến đấu nguyên thủy và thôi thúc họ bước ra để ghi 1 bàn, 2 bàn rồi 3 bàn, tạo nên màn ngược dòng ngoạn mục bậc nhất lịch sử Champions League.
Điều này cũng không khác gì trận bán kết lượt về gặp Barca, Klopp đã biến các học trò của mình thành "lũ sư tử bị đói 8 tuần lễ" và háo hức lao vào thảm cỏ để cắn xé con mồi, mà trên lý thuyết, "con mồi ấy" có thể nuốt chửng họ không mấy khó khăn.
Tương tự Benitez, Klopp thấm nhuần các giá trị của Liverpool và cố gắng khuếch trương nó mỗi khi có dịp. Ông còn có sự đồng cảm với đội bóng này bởi không thích những gì dễ dàng và thường xuyên đóng vai cửa dưới để chống lại những gã khổng lồ.
Tuy nhiên, vì đời không phải những câu chuyện cổ tích, Klopp ít lần chiến thắng. Thậm chí khi các thất bại đến liên tiếp, có cảm giác như nó đang phát triển thành một thói quen.
"Đôi khi các trận chung kết được quyết định bởi những khoảnh khắc may mắn và thiếu may mắn. Thực tế là 2 trận chung kết Champions League đã tham dự, may mắn đã không đứng về phía tôi.
Nhưng tôi không cho rằng mình có một sự nghiệp đen đủi. Tôi cảm thấy ổn với suy nghĩ, biết đâu mọi thứ có thể tồi tệ hơn. Chỉ cần nó chưa kết thúc, và vẫn còn thời gian", Klopp chia sẻ.
Người ta nói rằng đối thủ đáng sợ nhất là những kẻ không bỏ cuộc, bởi cho dù có thắng cả trăm lần, kẻ đó sẽ mạnh lên 100 lần và giành chiến thắng ở lần thứ 101.
Người hâm mộ Liverpool đã phải chờ đợi quá lâu để lại có thêm một danh hiệu lớn.
Đội bóng của tương lai
Trong cái nóng oi bức ở Wanda Metropolitano, công lý đã được thực thi. Liverpool đã may mắn ngay phút đầu tiên khi Moussa Sissoko để bóng chạm tay, Mohamed Salah đánh bại Hugo Lloris trên chấm phạt đền và Tottenham không bao giờ có thể hồi sinh. Nhưng đó là phần thưởng xứng đáng, hay một sự đền bù cho những bất công mà đội bóng của Klopp phải hứng chịu, ở trận chung kết với Real năm 2018 hay Premier League 2018/19, khi họ đã xuất sắc suốt mùa và giành 96 điểm chỉ để đứng thứ 2.
Không có kinh điển, không kịch tính, cũng không cần phải chiến đấu với những dây thần kinh bị kéo căng và con tim bị thách thức. Không có áp lực thêm nữa, thử thách thêm nữa. Liverpool đã đau khổ quá nhiều, Klopp cũng đau khổ quá nhiều. Họ chỉ đơn giản đến Wanda Metropolitano để lấy những gì thuộc về mình và giải phóng cảm xúc trong thời khắc nâng cao chiếc Cúp.
Rồi họ sẽ trở về Merseyside, nơi có những Kopite đã sẵn sàng cho màn diễu hành hoành tráng để chào đón những nhà vô địch. Trong giờ phút hân hoan, tất cả biết rằng mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Đội bóng này, như đã nói, luôn sống bằng những niềm hy vọng. Họ là đội bóng của tương lai.
"Chúng tôi làm tất cả để mang lại cho mọi người chút hy vọng, niềm vui, cùng một số khoảnh khắc tốt đẹp để nhớ", Klopp nhắn nhủ với các Kopite. Những thứ tuyệt vời nhất vẫn còn ở phía trước.
Bạn nên quan tâm