Khi ông Joachim Low điền tên 11 tuyển thủ Đức sẽ ra sân trong trận đánh cùng Mexico, sau khi thống kê, một số người bỗng nhận ra đây là đội hình xuất phát lớn tuổi nhất kể từ năm 2002.
Vậy đội ngũ Die Mannschaft là những ông già? Không phải. Trong đêm cuối tuần tại Luzhniki đầy ánh sáng, chỉ duy nhất Khedira và Neuer vượt qua cái tuổi 30. Đáng buồn thay, tập thể tưởng chừng đang ở đỉnh cao ấy lại chơi như những gã xế chiều. Và trong một ngày đối thủ là một Mexico đầy khoa học và tốc độ, tất cả sự yếu kém được phơi bày.
Chỉ tính riêng trong hiệp một, nhà vô địch đã để mất bóng tới 36 lần và tạo điều kiện cho đội tuyển đến từ CONCACAF có những cơ hội để phản công. Boateng rồi Hummels bất đắc dĩ trở thành hai kẻ khốn khổ khi liên tiếp phải đối mặt với các tình huống tấn công vỗ mặt của đối thủ. Trong một ngày Chicharito kém duyên, Die Mannschaft may mắn chỉ chịu lọt lưới duy nhất một lần sau cú sút của Lozano.
Ông Low đã quá chủ quan. Chiến lược gia 54 tuổi mang vào sân một sơ đồ 4-2-3-1 và để cho các học trò thoải mái dâng cao. Hàng tiền vệ của ông chỉ toàn gồm những cái tên thích tấn công và nhiệm vụ đánh chặn gần như được trao hoàn toàn cho Khedira. Cần biết rằng, ở tuổi 31, chân sút thuộc biên chế Juventus đã mất dần tốc độ và anh cũng không còn được hỗ trợ bởi Schweinsteiger nữa.
Khedira đã có một ngày thi đấu thất vọng trước tuyển Mexico.
Đang trong một giai đoạn người Đức không thiếu những tài năng, tại sao ông vẫn chọn Khedira? Lời giải đáp có lẽ nằm ở niềm tin, ông Low đã quá tin vào những công thần đã cùng bản thân lên ngôi 4 năm trước.
Vì niềm tin, ông đã để Mesut Ozil thi đấu chính thức, dù tiền vệ người Đức gặp vấn đề tâm lý sau bức ảnh chụp cùng Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ. Cả trận, tiền vệ này có 0 lần qua người, 0 lần thu hồi bóng thành công, chỉ sút 1 lần và có 4 lần mất bóng.
Vì niềm tin, chiến lược gia người Đức cho ra sân một Mueller đã mất đi bản năng sát thủ trong hai năm qua. Và cũng vì niềm tin, có lẽ cả sự bảo thủ nữa, nên Joshua vẫn thoải mái được cho dâng cao suốt hiệp 1 dù vị trí của hậu vệ Bayern vẫn luôn bị khoét sâu.
Phải chăng vương quyền từ bốn năm trước đã khiến các ngôi sao Die Mannschaft đánh mất động lực thi đấu? Thật khó để trả lời nhưng chỉ biết rằng, vào thời điểm hiện tại, các fan của nhà vô địch đang rất nhớ Leroy Sane. Nếu không bị loại đáng tiếc, tiền vệ của Man City đã có thể khiến hàng phòng ngự của "El Tri" rối loạn bằng những tình huống đột biến thường thấy. Tiếc rằng, vào thời điểm hiện tại, gọi thêm Sane là điều không thể.
Chiến thắng của Mexico đã mở ra một công thưc mang tên "đánh bại nhà vô địch" cho Thụy Điển và Hàn Quốc. Nếu không muốn trở thành ông vua thứ ba liên tiếp bị loại ngay từ vòng bảng World Cup, không gì khác, Low cần thay đổi, lập tức, thay vì chần chừ đến phút 82 mới mới tung cầu thủ thứ hai vào sân như đêm ngày 17/6.
Một tuyển Đức chậm chạp, lười nhác vô hồn và bế tắc sẽ không được phép tiếp diễn, trong tay, ông Low vẫn còn có Rudy rồi Gundogan. Và tại sao không để Marco Reus đá chính khi Ozil và Mueller đánh mất mình.
Lần gần nhất tuyển Đức thua trong ngày ra trận đã là năm 1982. Bốn năm trước, Die Mannschaft cũng gây thất vọng với trận hòa Ghana. Hai giải đấu đó, những cỗ xe tăng đều là người lên ngôi. Nhìn vào 23 cái tên đang có, nhà vô địch có thể trở lại. Vấn đề chỉ phụ thuộc vào cách dùng của ông Low mà thôi.