Sự cân bằng đó, nếu chỉ mình Xuân Trường cáng đáng là không đủ. Phong độ của Trường trong 2 trận được đá chính chưa cao, nó thể hiện qua nhiều đường chuyền hỏng, những khoảnh khắc chậm chạp bị cướp bóng từ phía sau và trong cả 2 bàn thua mà Olympic Việt Nam phải nhận, anh đều ở quá xa điểm nóng.
Thi đấu với những đội không quá mạnh tại giải đấu giao hữu vừa rồi, một kiểu đối thủ về lý thuyết có thể coi là khá tương đồng với những Nepal, Pakistan mà chúng ta chuẩn bị gặp tại ASIAD 2018, thầy Park thiên về áp đặt lối chơi khi đẩy Quang Hải lùi khá sâu và ép vào giữa như một vị trí "chia bài". Nhưng ý tưởng ấy chưa mang lại nhiều hiệu quả.
Ngoại trừ đường chuyền để Công Phượng xé lưới Olympic Palestine, ngôi sao sáng nhất Thường Châu tỏ ra lúng túng cả khi phối hợp với phần còn lại cũng như xử lý cá nhân. Một trong những tình huống rườm rà đã khiến anh dính chấn thương từ cú vào bóng của hậu vệ Uzbekistan, dù sơ bộ chỉ tổn hại ngoài da, nhưng nó khiến HLV người Hàn Quốc không thể ngồi yên.
Ông Park gần như chẳng cần lo lắng về hai cánh, khi Văn Thanh, Xuân Mạnh, Đức Huy, Văn Toàn, Văn Hậu có thể luân phiên thay thế cho nhau mà không chênh lệch về trình độ. Dàn trung vệ cũng vậy, với Duy Mạnh, Đình Trọng, Thành Chung, Tiến Dũng… Nhưng ở trung tâm thì ông quá ít quân.
Văn Lâm ngồi ở khu vực cabin, nhìn các đồng đội lên ngôi vô địch. Ảnh: Tùng Lê
Chắc chắn bài học từ thời HLV Hữu Thắng vẫn còn chưa nguội. Các giải đấu của ông Thắng thất bại do nhiều nguyên nhân, nhưng có một điểm chung là "thủng" người đá trụ vì chấn thương mà không "vá" kịp.
Đặt giả thiết Quang Hải không đạt được thể trạng tốt nhất tại Asiad, ông Park buộc phải có phương án dự phòng. Vả lại, nếu Xuân Trường cần một người "chia lửa" thực thụ trong khâu đánh chặn thì đó không phải là Quang Hải. Hùng Dũng thích hợp hơn cho vai trò ấy.
Lọc trong đội hình Olympic Việt Nam, chỉ có Trường và Dũng thường xuyên được đá tiền vệ trung tâm ở CLB. HLV Park Hang-seo đã thử thách Hùng Dũng ở 2 trận liên tiếp, như là cách tốt nhất để lượng hóa những phán đoán và cả linh cảm của chính mình.
Sở dĩ phải kỹ càng như vậy là bởi trong tay ông Park chỉ còn một suất cho cầu thủ trên 23 tuổi, sau khi Anh Đức và Văn Quyết đã "đóng đinh" ở hàng công. Cánh cửa sẽ khép lại với ai, Văn Lâm hay Hùng Dũng?
Văn Lâm là thủ môn có phong độ ổn định nhất hiện thời, thậm chí còn được giới chuyên môn đánh giá đương nhiên bắt chính tại ASIAD, trong bối cảnh Tiến Dũng đang mất điểm. Một giải đấu ở tầm châu lục quá cần một người giữ thành vững chãi.
Nhưng khi Quang Hải tập tễnh rời sân với những vết máu bầm ở cổ chân, ông Park Hang-seo đã nhanh chóng đưa ra quyết định. Một quyết định mà với nhiều người, như một cú "bẻ lái" bất ngờ sau vô số những đong đếm, giằng xé từ tất cả các nơ-ron thần kinh của ông thầy ngoại.
Con "ong thợ" của bầu Hiển được lựa chọn vào phút chót, còn Văn Lâm phải ở nhà. Điều này cũng trực tiếp làm đảo lộn mọi toan tính của thủ thành Văn Hoàng, người đã rưng rưng chào tạm biệt khán giả sau hiệp 1 trận đấu với Uzbekistan, vì nghĩ mình sắp được… về quê.
Và Tiến Dũng, bây giờ trọng trách của anh cũng đột ngột trở nên vinh hạnh và nặng nề gấp bội. Sự kỳ diệu ở Thường Châu rất cần trở lại, để anh cùng lúc gánh hai gánh nặng, một cho mình, và một cho thầy Park.
Quang Hải chấn thương sau khi bị đinh giày cầu thủ U23 Uzbekistan cào vào mắt cá chân trái. Ảnh: Tiến Tuấn