Ngày 6/12/2018, trước hàng vạn khán giả trên sân Mỹ Đình, thầy trò HLV Park Hang-seo đã chơi một trận đấu quả cảm nhưng khôn ngoan, bản lĩnh và đầy tỉnh táo.
Những tiếng hò reo, cổ vũ vang lên suốt trận đấu để rồi khi những bàn thắng đến, cả cầu trường như nổ tung. Thống kê từ ban tổ chức cho biết âm lượng cổ động viên tạo ra trong màn ăn mừng bàn mở tỷ số của Quang Hải còn phá kỷ lục giải đấu, thậm chí nó tương đương tiếng máy bay phản lực khi cất cánh.
Đó là tiếng gầm của tình yêu và sự tự hào.
Sau 10 năm, người hâm mộ lại được thấy đội tuyển Việt Nam lọt vào chung kết AFF Cup. Ảnh: Tiến Tuấn
Và định mệnh thật kỳ lạ như muốn sắp đặt những sự đối lập đi kèm với nhau. 7/12/2018, vừa tròn 2 năm kể từ trận bán kết lượt về AFF Cup 2016 trước Indonesia, một trận đấu được đẩy lên mức cao trào với cảm xúc bị bóp nghẹt tới tận cùng và sau đó chỉ còn những tiếng thở dài tiếc nuối của sự dang dở. Hẳn nhiều người khi bấm vào "Ngày này năm xưa" trên Facebook vẫn còn đó những dòng trạng thái buồn của 2 năm về trước. 729 ngày, chúng ta đã chờ chừng ấy thời gian để được thấy những chiến binh áo đỏ phục hận.
Văn Quyết, Ngọc Hải, Trọng Hoàng, Xuân Trường, Văn Lâm, Công Phượng, Tiến Dũng (trung vệ), đó là những cái tên còn sót lại của đội hình giải đấu 2 năm về trước. Chắc chắn không ai trong số họ có thể quên được những cảm xúc của ngày hôm ấy.
Khi giai điệu trầm hùng của Quốc ca vang lên, đặt tay lên trái tim mình và cất tiếng hát, đội trưởng Lê Công Vinh khi đó đã khóc. Nhưng những giọt nước mắt rơi trên sân Mỹ Đình như chất chứa biết bao vui buồn nghề nghiệp suốt 20 năm đã chẳng trọn vẹn cho giấc mơ của anh. Đội bóng chúng ta hòa Indonesia 2-2 và thất bại 3-4 qua hai lượt trận. Ngay sau trận đấu, Công Vinh tuyên bố giải nghệ. Nối gót sau đó, Thành Lương và Đình Luật cũng chính thức từ giã đội tuyển Quốc gia.
Công Vinh rơi nước mắt trong trận đấu cuối cùng của sự nghiệp, bán kết AFF Cup 2016.
Sau này, trong bài phỏng vấn với ký giả Scott McIntyre trên tờ FourFourTwo, Công Vinh thừa nhận rằng nếu ngày hôm ấy đội tuyển Việt Nam lọt vào chung kết, anh sẽ không treo giày mà chơi bóng thêm một năm nữa. Nhưng "năm 2014, chúng tôi thất bại ở bán kết, năm 2016 chúng tôi lại thua ở bán kết tiếp. Và tôi nghĩ mình có thể thi đấu thêm một năm nữa, nhưng để làm gì cơ chứ?", CV9 cảm thán.
Trong cuốn tự truyện của mình, Công Vinh nói vết thương ấy quá lớn. Và hẳn cảm xúc của Thành Lương hay Đình Luật khi đó cũng vậy. Đôi khi quyết định quan trọng của cuộc đời chỉ được cân đo, định lượng bằng một chiến thắng nào đó.
AFF Cup 2016 cũng là giải đấu cuối cùng trong màu áo đội tuyển của Thành Lương.
Thành thực mà nói, khi đó những con người ấy vẫn hoàn toàn đủ khả năng tiếp tục cống hiến cho màu áo đội tuyển Quốc gia. Nhưng tất cả đã lựa chọn dừng lại. Họ đã cố gắng chiến đấu đến tận cùng để rồi thực tại dội lại một gáo nước lạnh ngắt. Giọt nước mắt của Công Vinh ngày hôm đó mang màu sắc của sự bi hùng và tính biểu tượng, Đình Luật hay Thành Lương đã chạy không biết mệt mỏi suốt cả trận. Họ xứng đáng một kết thúc đẹp hơn hoặc ít nhất có thể là một lời chia tay trong vinh quang.
2 kỳ AFF Cup liên tiếp (2014 và 2016), chúng ta gục ngã ở bán kết. Đó không chỉ là nỗi đau của riêng Công Vinh mà của cả đất nước. Thử hỏi một dân tộc yêu bóng đá sẽ bị vùi xuống đáy sâu của nỗi buồn đến như thế nào khi đội tuyển của nước họ năm lần bảy lượt lỡ hẹn với một chiếc cúp vàng trong tầm tay và những người hùng vì quá buồn chán mà nói lời từ giã?
Đội tuyển Việt Nam đang có một thế hệ cầu thủ có đủ tài năng và bản lĩnh. Ảnh: Tiến Tuấn
Nhưng giờ đây, một lần nữa người hâm mộ có quyền để hy vọng vào đội tuyển Việt Nam tại AFF Cup 2018. Đội bóng chúng ta đang được dẫn dắt bởi một vị huấn luyện viên đầy mưu lược và cũng là một nhà quản lý giỏi.
Đội bóng ấy có một thế hệ cầu thủ tài năng, bản lĩnh và lì lợm bậc nhất trong lịch sử. Họ chẳng ngần ngại đá trong trời tuyết lạnh cắt da cắt thịt nhiệt độ kéo xuống âm độ C, chẳng ngại nhìn thẳng và quát vào mặt những đối thủ thậm chí cao hơn mình một cái đầu. Đó là thế hệ được sự ủng hộ của lịch sử để trở thành những nhà vô địch.
Giờ đây, sau 2 năm, khi những giọt nước mắt đã hong khô, tràn ngập xung quanh đội tuyển là một niềm tin và bầu không khí lạc quan để hướng tới một chiếc cúp đã chờ đợi 1 thập kỷ.