Không nổi tiếng như chiếc áo số 7, nhưng số 10 mang ý nghĩa rất lớn ở MU bởi nó gắn liền với những chân sút lừng danh. Tại Old Trafford, số 10 không phải là các nhạc trưởng, mà là nguồn cung cấp bàn thắng chính yếu.
Số 10 nổi tiếng nhất dĩ nhiên là Wayne Rooney, người dẫn đầu danh sách ghi bàn mọi thời đại của MU với 253 bàn thắng. Trước Rooney là Ruud van Nistelrooy, tiền đạo có 159 bàn chỉ sau 219 trận.
Trong giai đoạn đầu của thời kỳ Sir Alex Ferguson, Mark Hughes là kho bàn thắng của MU, với 116 bàn sau 352 trận. Xa hơn nữa là Denis Law (237 bàn/404 trận), Dennis Viollet (178 bàn/294 trận) hay Sir Bobby Charlton, người cũng có thời gian khoác áo số 10 (249 bàn/758 trận).
Marcus Rashford từ bỏ số 19 để mặc áo số 10.
Vì vậy, khi Marcus Rashford từ bỏ số 19 để mặc áo số 10, có nghĩa là anh chấp nhận thử thách. Với một cầu thủ 20 tuổi, đây là quyết định dũng cảm sau những thất bại gần đây của Memphis Depay, Adnan Januzaj hay Anthony Martial với số 7 và số 11.
Câu hỏi đặt ra là Rashford có thể cung cấp 20 bàn thắng mỗi mùa như các số 10 trong quá khứ? Kể từ khi ra mắt vào tháng 2/2016 đến nay, anh chỉ ghi 32 bàn dù ra sân 132 trận. Tỷ lệ 0,24 bàn/trận, hay 4,1 trận mới ghi được một bàn không mang đến nhiều lạc quan.
Là một cầu thủ có tiềm năng lớn, nhưng Rashford đang có dấu hiệu suy giảm. Mùa đầu tiên tại Premier League, tỷ lệ dứt điểm chính xác của anh là 50%. Hai mùa sau đó, nó giảm xuống còn 38,6% và 34,4%. Tỷ lệ chuyển đổi cơ hội thành bàn 31,3% ở mùa đầu tụt xuống 11,4% ở hai năm tiếp theo.
Trước Rashford, Wayne Rooney là số 10 tốt nhất của MU với 253 bàn thắng.
Vấn đề của Rashford, như cựu tiền vệ MU, Gordon Strachan đã nói, là anh có thể chơi khá nhiều vị trí, từ tiền đạo cắm đến chạy cánh và cả hộ công. Không ai chắc chắn đâu là nơi tốt nhất để Rashford thuộc về. Vì vậy, anh trở thành nhân tố phụ.
2 mùa gần nhất Rashford ra sân 53 và 52 trận, nhiều hơn bất kỳ đồng đội nào khác. Tuy nhiên, chỉ có 56/105 trận là đá chính và 27 trận chơi trọn vẹn 90 phút.
Mùa giải trước, Jose Mourinho đã công khai sự thiếu tin tưởng Rashford với tuyên bố: "Marcus thường ghi những bàn thắng không thể tin nổi trong các buổi tập, nhưng khi ra sân, anh ta lại bỏ lỡ những bàn thắng không thể tin nổi". Và trước câu hỏi vì sao Lukaku luôn đá chính, ông thẳng thừng: "Cảm giác của tôi là Marcus không biết ghi bàn, nên tôi không muốn lãng phí thời gian".
Là một số 10, nhưng Rashford khó có cơ hội đá chính.
Không thể cạnh tranh với Lukaku, trong những lần hiếm hoi ra sân từ đầu, Mourinho xếp Rashford đá cánh trái, đồng nghĩa với việc bị khoác thêm trách nhiệm phòng thủ. Nhưng kể từ khi Alexis Sanchez xuất hiện, cơ hội của tài năng trẻ người Anh càng thu hẹp.
Tình trạng này sẽ không thay đổi trong mùa giải tới, với Lukaku tiếp tục đá trung phong còn Sanchez xuất phát bên hành lang trái trong sơ đồ 4-3-3, 4-2-3-1 hoặc là tiền đạo thứ hai nếu MU chuyển sang 3-5-2.
Là tài năng sáng giá nhất mà MU sản sinh ra trong nhiều năm qua, nhưng rất khó tin Rashford sẽ bước vào con đường huyền thoại, theo chân Rooney, Van Nistelrooy, Hughes hay Law. Anh có vẻ giống với Teddy Sheringham, số 10 chủ yếu đóng vai trò dự bị trong giai đoạn 1997-2001. Cách duy nhất để Rashford không bị lãng quên là kiên nhẫn chờ đợi cơ hội và ghi những bàn quan trọng, tương tự Sheringham với bàn gỡ hòa ở chung kết Champions League 1998/99.
Vì vậy, chúc may mắn, Marcus - số 10 mới của MU.