Võ sĩ MMA là một trong những nghề khó khăn nhất thế giới. Bạn phải chiến đấu, đặt sức khỏe của mình vào vòng hiểm nguy. Trong một ngày đen đủi, bạn có thể bị hạ đo ván và phải rời khỏi nhà thi đấu bằng cáng. Thêm vào đó, phần đông tay đấm MMA còn nhận về những khoản thù lao được cho không tương xứng.
Vậy điều gì khiến họ tiếp tục với công việc này? Tại sao họ không bỏ cuộc? Tờ The Athletic đã đi tìm câu trả lời từ các võ sĩ, một số còn thi đấu và một số đã giải nghệ. Những gì các VĐV này chia sẻ rất đáng suy ngẫm.
Khoảnh khắc trong trận đấu, nơi bạn tung được những cú đòn chính xác về phía đối thủ, khiến tôi cảm thấy hào hứng. Tất nhiên, bạn cũng có thể phải nhận những điều tương tự. Họ cũng có thể vượt trình khóa siết với bạn. Khi thi đấu, sự can trường của bạn sẽ được kiểm chứng, kiểu như, "Trời ơi, gã này khỏe hơn những gì mình nghĩ, đấm sắc lẹm và tôi không biết có thể hạ hắn được không".
Bạn buộc phải vượt qua khoảnh khắc đó. Bạn dần dần tìm lại được nhịp độ và đánh bại đối thủ. Chứng kiến công sức tập luyện được đền đáp là khoảnh khắc yêu thích của tôi.
Khi lên đài, tôi cũng sợ hãi như đối thủ của mình vậy. Nhưng khi bạn vượt qua nó, bạn biết rằng mình có thể chiến thắng. Cuối cùng, bạn không còn lo lắng nữa. Đây là cảm giác gây nghiện.
Hiển nhiên, điều tuyệt vời nhất là chiến thắng và có được thành công. Nhưng khi thi đấu ở đẳng cấp cao hơn, tôi lại thích cảm giác được chia sẻ thành công với những người đã giúp mình tiến lên. Khi tôi thấy gương mặt của họ, chứng kiến họ tự hào và hạnh phúc, cảm xúc đó thật đặc biệt. Rõ ràng, chiến thắng rất ngọt ngào. Bạn nhận được sự tán thưởng, được tiền thù lao hậu hĩnh hơn. Khi mới bắt đầu, điều đó thật tuyệt. Nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất. Tôi thích chứng kiến niềm vui được lan tỏa hơn.
Tôi thường nghĩ đến danh hiệu vô địch. Nhưng tôi cũng nghĩ đến cảm giác được chia sẻ danh hiệu đó với vợ sau hậu trường. Nhìn thấy niềm vui của cô ấy, đó là khoảnh khắc tôi mong chờ. Tôi từng nghĩ quá nhiều cho bản thân. Giờ khoảnh khắc hạnh phúc của tôi là khi mọi người tự hào và tôi kiếm được tiền để lo cho tương lai.
Cảm giác khi bạn chiến thắng, đó là niềm vui vô tận, giây phút hạnh phúc và tự hào. Nhưng nếu chỉ được dùng một từ để mô tả, tôi sẽ chọn từ nhẹ nhõm, như thể, 'Thật may tôi đã không phá hỏng mọi thứ'. Mỗi khi bạn lên đài, đó sẽ là một cuộc chiến khác. Có rất nhiều các để bạn thua cuộc và ngược lại. Nếu có được niềm vui, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã xuất sắc vượt qua được thử thách.
Nhiều người thường nói, "Khi lên đài, bạn không đấu với đối thủ mà là chính bạn". Tôi đồng tình với điều này. Bạn sẽ phải mạnh mẽ trong mọi thời điểm, từ khi ký hợp đồng, tập luyện, cắt cân. Bạn lên đài và mong công sức của mình được đền đáp.
Nỗi sợ lớn nhất của các võ sĩ không phải thất bại mà là sự suy kiệt. Bạn cảm thấy mệt mỏi và không thể hạ đối thủ. Cảm giác rất tồi tệ và không nhiều người phải trải qua nó. Khi ấy, bạn sẽ trở nên hèn nhát, cơ thể chỉ muốn bỏ cuộc. Bạn cũng sẽ không còn tin vào bản thân nữa.
Vì thế, tôi thấy nhẹ nhõm khi bản thân làm tốt. Có hàng nghìn cách để bạn thất bại nhưng bạn đã không mắc sai lầm nào. Đó là lúc cần ăn mừng.
Không gì đáng sợ hãi bằng cảm giác trước khi bạn chạm găng với đối thủ. Nhưng khi mọi thứ bắt đầu, tôi bị cuốn vào nó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và tôi không còn thời gian để lo lắng. Tôi chỉ di chuyển và phản ứng lại. Bạn phải quyết định thật nhanh, bạn không có thời gian để nghĩ. Tôi thậm chí không nhớ rõ những gì đã xảy ra.
Nhưng khi bạn chiến thắng, đó là lúc bạn trở lại với chính mình, bạn nhận ra mình đã làm tốt thế nào. Đó là tất cả những gì bạn muốn, bạn cần chiến thắng. Khi ấy, cảm xúc bạn dâng trào, bạn như đắm chìm vào đó. Thật tuyệt!
Khi lên đài, đôi bên đều nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng. Đó là tâm lý bạn phải có. Tôi sẽ đứng đó, tự tin hết mức có thể. Đối thủ thì đứng bên cạnh, cũng có cảm xúc tương tự. Nhưng khi tôi làm một hành động đó thật ngầu, anh ta sẽ xao động. Khi anh ta trở nên chần chừ, tôi sẽ cho anh ta "ăn" vài cú đấm.
Sau đó, anh ta sẽ nhận ra bản thân đã thua. Anh ta sẽ cảm thấy lo lắng, tự vấn và không còn niềm tin. Đó là lúc tôi ra đòn kết liễu. Cuộc đấu kết thúc tại đây. Tôi luôn yêu thích phần này, khi bạn giành chiến thắng, hạ đối thủ và có được điều mình cần. Bạn sẽ không muốn thoát ra cảm xúc ấy.
Tôi nghĩ phần tuyệt nhất là khi bạn nhận ra những kế hoạch đặt ra đã thành công. Bạn bắt được đối thủ và khiến anh ta trở nên mất bình tĩnh. Anh ta lúc đó sẽ gặp vấn đề. Anh ta cố gắng điều chỉnh, nhưng bất thành.
Còn tôi thì sao, tôi biết mình đã làm đúng. Phương án tác chiến và quá trình tập luyện đã vận hành hoàn hảo. Đó là cảm giác tuyệt vời. À không, tuyệt vời nhất mới đúng.
Có nhiều thời điểm, bạn không giữ được sự tập trung khi trận đấu khép lại. Tôi cũng thế Nhưng khi trở lại mặt đất, tôi nhận ra mình rất yêu MMA. Tôi yêu cách toàn đội cùng xây dựng chiến thuật. Tôi yêu cảm giác khi mình ra đòn chính xác và đúng thời điểm. Tôi yêu rất nhiều thứ của môn võ tự do. Việc học một kỹ năng mới cũng rất tuyệt. Khi lên đài, bạn sẽ khoe nó. Khá ổn đấy chứ.
Khi lên đài, cảm giác đánh trúng đối thủ cũng khá ổn. MMA rất khắc nghiệt và có phần tàn bạo. Chiến đấu ở đẳng cấp cao, nỗi sợ cũng tăng lên. Nếu bạn dùng nỗi sợ đó để tự khích lệ bản thân. Nó sẽ mang lại cảm xúc tích cực.
Vào thời điểm bước ra võ đài, bạn sẽ nghe thấy tiếng của hàng nhìn người, họ la hét rồi tiếng nhạc ở khắp nơi. Ánh đèn được bật lên và bạn sẽ muốn hòa vào nó. Bạn muốn tận hưởng nó, đắm chìm vào nó. Nhưng bạn cũng biết rằng, bạn phải giữ sự tập trung, không được nhịp tim đạp quá nhanh, không được để tâm trí bị phân tán.
Bởi lẽ, bạn đang bước ra và chuẩn bị bước vào cuộc chiến cam go. Phải đến khi giành chiến thắng, bạn mới có thể thật sự cảm thấy thoải mái. Cảm giác lúc đó thật điên rồ. Sau đó, tôi sẽ nhảy lên võ đài và thực hiện một pha nhào lộn. Hiếm có cảm xúc nào tuyệt hơn thế.
Rồi khi bước vào phòng thay đồ, bạn sẽ tiếp tục màn ăn mừng với đồng đội và người thân. Đây cũng là phần mà tôi thích. MMA không phải là trò chơi cá nhân mà là của tập thể. Bạn không thể một mình chạm tới thành công. Không có HLV, không có bạn tập, không có gia đình, tôi không bao giờ sở hữu thành tích như hiện tại.
Khi thắng, bạn cũng sẽ đi khắp nơi và cảm thấy như mình đang bất bại vậy. Tôi thường bị mất ngủ sau chiến thắng. Hiếm khi nào tôi chợp mắt được trước 6h sáng. Tôi không tiệc tùng gì cả, chỉ là tôi không hoãn được sự sung sướng. Còn thua thì sao, tôi cũng sẽ lên giường và cảm nhận chấn thương từ trận đấu.
Tôi cho rằng phần tuyệt vời nhất là, khi bạn thấy mọi thứ đi đúng hướng, kết hợp hoàn hảo giữa tinh thần, thể chất và chiến thuật. Bạn phô diễn tất cả những gì bạn có. Bạn chìm đắm trong trận đấu. Bạn chấp nhận thách thức và vượt qua nó.
Và rồi, bạn phát hiện bản thân đã thành công. Khi ấy, tôi cảm thấy tự hào, HLV của tôi cũng tự hào. Đại diện của tôi, các fan cũng vậy. Hiển nhiên, bạn phải có chiến thuật phù hợp và thực hiện nó hoàn hảo để có được chiến thắng. Tôi nghĩ không cảm giác nào tuyệt vời hơn thế.
Với tôi, phần tuyệt nhất là một phút sau khi giành chiến thắng. Đó có lẽ là khoảnh khắc duy nhất tôi không nghĩ rằng mình sẽ làm gì tiếp theo. Tôi sẽ gặp ai? Tôi phải làm gì? Đó là điều tôi vẫn thường tự hỏi bản thân.
Khi vào phòng thay đồ, tôi bị những ý nghĩ này xâm chiếm. Tôi không thể gạt nó ra. Nhưng khi tôi được tuyên chiến thắng, cánh tay được giơ cao, tôi chìm đắm trong cảm giác đó.
Tôi là một anh chàng tự tin nhưng lại dành quá nhiều thời gian để nghĩ về những kịch bản xấu. Bạn luôn luôn phải chuẩn bị cho những điều đó, bởi đối thủ rất mạnh, bạn phải mường tượng ra mọi kịch bản. Khi thắng cuộc, bạn thấy mình đã thành công, tránh được những kịch bản không tồi tệ. Tôi hạnh phúc với cảm giác đó.