18 năm là khoảng thời gian quá dài để mọi thứ thay đổi, nhất là với Man City.
Từ một đội bóng mới lên hạng trong chiến thắng gây sốc tại Anfield năm 2003, The Citizens đã phát triển thành thế lực hùng mạnh ở Premier League. Nhưng ngay cả khi trở thành nhà vô địch và được dẫn dắt bởi Pep Guardiola, áp đặt sự thống trị tuyệt đối bằng thứ bóng đá không tưởng, có một điều bất biến: Man City không bao giờ giành chiến thắng ở Anfield. Những cố gắng của Pep chỉ đổi lấy 1 trận hòa và 4 thất bại bẽ bàng.
Nhưng bạn biết đấy, HLV người Tây Ban Nha không bao giờ bỏ cuộc. Nếu cách này không có tác dụng, ông chuyển sang cách khác, cho đến khi có kết quả mới thôi.
Lần này ở Anfield, Man City không đặt nặng vấn đề kiểm soát bóng. Đội quân của Guardiola chỉ cầm bóng 44,2% thời lượng, thấp nhất trong những cuộc đối đầu trước đây với Liverpool. Họ cũng trở nên thận trọng hơn với cặp Ruben Dias - John Stones chơi như các trung vệ truyền thống, tập trung vào công việc phòng thủ hơn là theo hình mẫu hiện đại được tạo ra bởi Pep.
Để phòng ngừa các cuộc tập kích, hậu vệ phải Cancelo sẽ bó vào trong chơi như một tiền vệ, gia cố lớp phòng ngự tuyến hai. Đồng thời, Raheem Sterling cùng Phil Foden tạo nên vô số rắc rối ở hai biên, buộc Trent Alexander-Arnold và Andy Robertson bận rộn với nhiệm vụ phòng thủ, thay vì tự do tiến lên phía trước để thiết kế các đường chuyền.
Đó là cách giúp Man City chống chọi với áp lực bên phía Liverpool. Rồi sau đó, đi đến kết liễu đối thủ. Lưu ý rằng Pep không đến Anfield để tìm kiếm một trận hòa. Nhìn vào phản ứng đầy bực bội của HLV 50 tuổi khi Ilkay Guendogan sút hỏng quả phạt đền phút 37 có thể thấy ông muốn thắng đến mức nào.
Tuy nhiên, ngoại trừ việc chuyển sang chơi 4-4-2 sau hiệp một, kế hoạch của Pep - bao gồm việc biến Guendogan thành ngòi nổ trong các cuộc tấn công - vẫn đi đúng hướng. Tiền vệ người Đức, học trò cũ của Juergen Klopp, luôn có mặt ở khu vực 1/3 sân cuối cùng. Và trong một lần thâm nhập, anh đã sửa sai bằng pha đệm bóng sau tình huống cản phá của Alisson.
Những cuộc lên bóng nhắm vào hai bên sườn hàng thủ khiến Liverpool thực sự choáng váng và không có phương án đối phó. Trong sự hoảng loạn, thủ môn Alisson, chốt chặn đáng tin cậy làm nên thành công của The Kop suốt 2 năm qua, liên tục mắc sai lầm. Và bị trừng phạt.
Liverpool trông mệt mỏi và kiệt sức. Họ cũng bị tàn phá bởi chấn thương khiến các tiền vệ tốt nhất phải chuyển xuống đá trung vệ. Nhưng đó không phải lời giải thích xác đáng cho thất bại hay làm giảm giá trị chiến thắng của Man City, đội cũng không có Kevin De Bruyne và Sergio Aguero.
Sự thật là các học trò của Pep đã chơi quá hay để xứng đáng có được 3 điểm. Họ được tổ chức tốt, điềm tĩnh và luôn tỏ ra vượt trội để luôn kiểm soát thế trận, vừa rất chắc chắn ở tuyến dưới vừa có tính sát thương cao trên mặt trận tấn công.
Bây giờ, ác mộng Anfield đã chấm dứt. Đó cũng là lời khẳng định cho một sự trở lại hoàn toàn của Man City, những người đã từng đứng thứ 13 trên BXH Premier League ở vòng 9. Họ đã tạo nên chuỗi 14 trận bất bại, bao gồm 10 chiến thắng liên tiếp gần nhất, để không những chễm chệ trên đỉnh mà còn tạo nên khoảng cách 5 điểm so với đội xếp sau MU dù chơi ít hơn 1 trận.
Có vẻ như đây mới là Man City phiên bản tốt nhất của Guardiola, khi tạo nên sự kết hợp tuyệt hảo giữa một tuyến phòng ngự kiên cố với một hàng công biến ảo và sắc nét. Tất cả đem lại sự ổn định đáng kinh ngạc không đội nào có được trong một mùa giải đầy bất ổn.