Ở tuổi 21, một tương lai xán lạn mở ra trước mắt Scott Davies.
Đó là khi anh ghi bàn vào lưới Chelsea trong trận giao hữu trước mùa giải 2009/10, được thăng lên đội một Reading rồi trở thành đồng đội của Michail Antonio và Ryan Bertrand, những người sau này lần lượt được triệu tập vào đội tuyển Anh. Là một tiền vệ đầy triển vọng, Davies được HLV Brendan Rodgers đánh giá rất cao.
Thế nhưng bây giờ, tuổi 32, anh đang chơi cho đội bóng nghiệp dư Staines Town thuộc giải… hạng 8 trong hệ thống phân cấp bóng đá Anh. Cuộc sống hoàn hảo của Davies bị chính anh phá hủy bởi cơn nghiện cờ bạc.
Mọi chuyện bắt đầu khi Davies rời khỏi vòng tay bố mẹ để chuyển vào ký túc của đội trẻ Reading năm 16 tuổi. Được trả 50 bảng mỗi tuần (gần 1 triệu rưỡi VNĐ), anh nghĩ tại sao không tìm cách nhân đôi nó lên. Vì vậy, đã đến văn phòng cá cược và tìm kiếm vận may.
Scott Davies (áo trắng) trong trận đấu với Chelsea trước mùa giải 2009/10.
Qua năm sau, Davies được tập cùng đội một và ký hợp đồng chuyên nghiệp với mức lương 400 bảng/tuần (11,5 triệu VND). Vì tập ở một cơ sở khác mà anh không đủ tiền để bắt xe bus, nên phải cuốc bộ gần 5 cây số mỗi ngày. "Tôi thường nhận lương vào sáng thứ Tư, nhưng chỉ đến buổi chiều nó đã bốc hơi", Davies nói.
HLV Reading khi ấy là Steve Coppell. Ông đánh giá cao Davies nhưng nghĩ anh quá mải chơi và cần trưởng thành hơn. Do đó đã gửi cậu học trò đến Alderhot Town theo dạng cho mượn. Ai mà ngờ tới đây Davies càng chơi tợn. Ngoài việc tham gia cá cược, anh còn rủ rê đồng đội chơi "xì phé" trên xe bus. Có điều anh chơi không giỏi cho lắm và luôn đạt giải "cống hiến".
"Tôi luôn xuống xe trong tình trạng không còn một xu dính túi", Davies kể lại với nụ cười khổ sở, "Cuối mùa ấy, tôi nợ 2.000 bảng (gần 58 triệu đồng) và không có cách nào khác ngoài báo nhà. Bố mẹ tôi cho, kèm theo lời thề chấm dứt bài bạc".
Davies ăn mừng sau pha ghi bàn vào lưới Chelsea.
Nhưng không những không ngừng, Davies ngày càng nghiện nặng, nhất là khi ký hợp đồng mới với mức lương 1.800 bảng (52 triệu đồng) mỗi tuần. Anh nghĩ về cờ bạc mỗi ngày, thay vì mỗi tuần. Anh đánh ở văn phòng cá cược hoặc chơi trực tuyến, sau đó đặt cược mọi thứ, từ bóng đá, bóng rổ đến đua ngựa, đua chó và thả roulette.
Rồi khi lương tăng lên 6.000 bảng (173 triệu đồng), Davies chơi càng ác liệt, để số tiền bốc hơi chỉ sau vài ngày. Cực chẳng đã, bố mẹ anh thu thẻ ngân hàng và chỉ cho 20 bảng mỗi ngày đủ để tiêu vặt. Davies đối phó bằng cách đi thẳng vào ngân hàng và rút tiền, hoặc chuyển từ tài khoản này sang tài khoản khác, sau đó nướng sạch vào cuộc chơi đỏ đen.
Ngày Davies chơi trận ra mắt đội một Reading, bố mẹ nghĩ rằng cần phải kiếm cho anh một ngôi nhà. Họ đưa anh 30.000 bảng (865 triệu đồng) để lo liệu việc đó. Rồi cả hai suýt ngất xỉu khi Davies trở về khóc lóc thú nhận đã tiêu toàn bộ số tiền cho thú vui bài bạc.
Davies khoe chiếc áo có chữ ký tất cả các đồng đội, đánh dấu ngày ra mắt đội một Reading.
Ở đội, Davies cũng gặp rắc rối. HLV lúc này là Rodgers, và ông được mật báo anh đã đến văn phòng cá cược sau mỗi buổi tập. Rodgers nghĩ rằng Davies rồi sẽ trở thành cầu thủ giỏi, vì vậy rất muốn giúp anh. Ông yêu cầu cậu học trò đến sân tập từ sáng sớm, rồi sau khi buổi tập kết thúc vào buổi chiều, phải ở lại tập thêm.
Nhưng như thế thì thà giết Davies còn hơn. Như anh kể, "bài bạc, cá độ là lý do tôi thức dậy vào mỗi sáng". Thế nên anh vẫn tiếp tục đi muộn về sớm. Một ngày nọ, Rodgers hỏi tại sao Davies về sớm. Anh nói phải đến nha sỹ. "Điện thoại đây, cậu gọi cho ông ta đi", ông thầy nói. Davies ngồi đần ra như một đứa trẻ vừa bị lật tẩy trò dối trá. Sau hôm ấy, anh không được ra sân một lần nào nữa, rồi lại bị đẩy tới các đội hạng dưới theo dạng cho mượn, cuối cùng bị bán đi.
Đến Crawley Town, một đội hạng 4, Davies càng lao mình vào cờ bạc dù bị giảm lương. Để có tiền, anh phải xoay nợ rồi báo nhà, liên tục như thế nhiều lần. Trong cố gắng kiếm tiền, Davies còn cá cược vào chính trận đấu mình đang chơi.
Davies ở tuổi 32, khi chơi cho đội nghiệp dư ở giải hạng 8.
"Vào lúc nghỉ giữa hai hiệp, trong phòng thay đồ, chờ HLV nói xong là tôi vồ lấy điện thoại và đặt cược", Davies nói, "Nếu đội thắng 1-0, tôi sẽ đặt cửa đối thủ thắng, hoặc chúng tôi thắng tiếp 2-0. Sau đó tôi ra sân và tìm cách lái trận đấu theo ý muốn. Chiến thắng của đội không còn quan trọng nữa, tôi chỉ nghĩ về việc mình sẽ được bao nhiêu".
"Từ thứ Năm đến thứ Bảy, thời điểm nhiều trận đấu diễn ra, từ trận của tôi đến các trận ở khắp nơi trên thế giới, tôi sẽ không ngủ. Thay vào đó, cắm mặt vào điện thoại để đặt mã và uống nước tăng lực để giữ mình tỉnh táo. Đó là lý do tôi chơi vật vờ trên sân, rốt cuộc lại bị tống khỏi CLB. Cũng vì mải mê cá cược và xem đua ngựa trên điện thoại, tôi bị đụng xe".
Đôi khi Davies cũng nhận thức được sự nguy hại và lo lắng cho tương lai, nhưng không thể thoát ra khỏi cơn nghiện. Anh từng thề trước khi ông nội qua đời là sẽ cai, nhưng đâu lại hoàn đấy.
Mãi đến năm 2015, khi Davies không thể kiếm được đội bóng mới vì đâu đâu cũng nghe tiếng tăm về tay trùm cờ bạc. Trở về nhà, Davies được biết bố mẹ anh nhiều đêm thức trắng để tìm ra cách hữu hiệu giúp anh cai nghiện. Họ cũng cãi vã và suýt đi đến ly hôn.
Tuy nhiên, Davies đã tìm lại niềm vui trên sân cỏ sau khi dứt hẳn khỏi bài bạc.
Nằm trong nhà, Davies nghĩ rằng chỉ có chết đi mới có thể thoát khỏi cờ bạc. Suốt một thời gian anh chỉ tính việc tự tử. Bố mẹ anh phát hoảng trước khi tìm được một cơ sở cai nghiện dành cho giới thể thao. Họ đưa anh vào đó. Một thời gian sau, Davies bước ra như một con người mới.
Giờ thì anh đã dứt hẳn khỏi đam mê cờ bạc, sau khi nhẩm tính đã đốt khoảng 250.000 bảng (khoảng 7,2 tỷ đồng). Hiện Davies nhận mức lương khiêm tốn ở đội nghiệp dư Staines Town tại giải hạng 8, đồng thời trở thành chuyên viên tư vấn ở chính cơ sở cai nghiện, nhằm giúp đỡ những cầu thủ lầm lạc khác.
"Mỗi lần trò chuyện với họ, tôi như nhìn thấy bản thân mình trong đó, rồi tự hỏi tại sao mình có thể sa đọa đến mức ấy. May là tôi vẫn có thể làm lại, và hạnh phúc khi không còn cảm giác tội lỗi và né tránh tất cả mọi người", Davies chia sẻ.
Bạn nên quan tâm