Lionel Messi và Cristiano Ronaldo, hai huyền thoại sống, biểu tượng thời đại và cũng là hai đại kình địch, đã ngồi cạnh nhau trong khán phòng Grimaldi Forum.
Ở đó, Messi gần như cười cả buổi. Còn Ronaldo, thoải mái nói về mối quan hệ với Messi, rằng cùng nhau, cả hai đã chia sẻ 15 năm tuyệt vời và mọi thời điểm, người này trở thành động lực thúc đẩy người kia tiến bước. Cuối cùng, hy vọng một ngày không xa, họ có thể ngồi bên nhau một lần nữa và chia sẻ bữa tối.
Trong khoảnh khắc, mọi ganh đua, thù hận, bực bội tan biến. 15 năm trôi qua như một cơn gió để kỷ nguyên đối đầu giữa Messi - Ronaldo đang dần lùi vào quá khứ, nhường chỗ cho thế hệ tiếp theo. Và hai người họ đã có thể cùng ngồi xuống, như hai người bạn.
Trong thế giới bóng đá không thiếu các huyền thoại, một số có sự nghiệp chói sáng kéo dài, một số dừng lại trên đỉnh cao thoáng chốc. Chỉ có điều, Pele, Diego Maradona, Johan Cruyff hay Garrincha, Puskas, Di Stefano hoặc Zinedine Zidane, Ronaldinho lại không tạo ra mối quan hệ cạnh tranh trên cùng một sân khấu trong thời gian dài.
Với những người sống trong giai đoạn từ giữa thập niên 2000 đến nay, Chúa đã ban cho họ một đặc ân chưa từng có, khi được tận hưởng những gì tốt đẹp nhất của bóng đá thông qua cuộc cạnh tranh Messi - Ronaldo.
Hôm nay Messi tạo nên siêu phẩm, ngày mai Ronaldo đáp trả bằng siêu phẩm khác; nếu Ronaldo lập hat-trick, Messi trả lời bằng cú poker; Messi đoạt cú ăn 3, hay ăn 6, Ronaldo tự hào với 3 lần vô địch Champions League liên tiếp; Ronaldo có Quả bóng Vàng, Chiếc giày Vàng, Messi cũng trưng ra những giải thưởng với số lượng không kém cạnh.
Cứ thế, nếu người hâm mộ tưởng như Messi đã vĩ đại lắm rồi, thì ngay hôm sau, họ nhận ra rằng Ronaldo còn vĩ đại hơn. Và ngược lại, khi Ronaldo kiến tạo một kỳ tích thì rất mau chóng, Messi cũng thiết lập kỳ tích khác khó tin.
Tất cả khiến những cuộc tranh cãi về việc ai tốt hơn, Messi hay Ronaldo, trở nên liên tu bất tận. Sẽ không bao giờ có câu trả lời chính xác, khi cả hai không ngừng vượt qua giới hạn và nâng cao các tiêu chuẩn vốn đã cao chót vót.
Trong lịch sử thể thao không thiếu các mối quan hệ cạnh tranh kiểu Messi-Ronaldo. Quần vợt có Roger Federer và Rafael Nadal, trên đường đua Công thức 1 là Ayrton Senna và Alian Prost, quyền anh là Muhammad Ali và Joe Frazier, hay điền kinh có Usain Bolt và Yohan Blake.
Nhưng họ có ghét nhau không? Câu trả lời là không.
Prost là người khiêng quan tài trong lễ tang Senna, sau đó không bao giờ ăn mừng vào ngày giỗ, Frazier từng cho Ali vay tiền để theo đuổi cuộc chiến pháp lý chống chính phủ, còn Blake thường đứng trước của nhà Bolt vào buổi sáng và hét: "Dậy tập luyện nào Usain, vì đây là năm Olympic".
Còn giữa Federer và Nadal, không gì khác ngoài sự mến mộ, tôn trọng và cả biết ơn. Như có lần Federer chia sẻ, "Nadal là nguồn cảm hứng lớn nhất" để anh tiến bộ, và "nếu không có Nadal, không có luôn Federer". Về phần Nadal, anh nói rằng "những ai nói Nadal giỏi hơn Federer chẳng biết gì về quần vợt".
Messi và Ronaldo cũng chẳng khác gì.
Có thể có một chút ghen tỵ và ganh đua, nhưng đó là bản chất thuần túy của thể thao, phải có sự cạnh tranh để tốt hơn, và chiến thắng ý nghĩa hơn. Nhất là thời gian cả hai liên tục đụng độ tại Tây Ban Nha, đại diện cho hai đối thủ truyền kiếp Barca và Real, đồng thời trở thành công cụ trong cuộc đối đầu không khoan nhượng giữa Pep Guardiola và Jose Mourinho. Ngay cả khi họ không ghét bỏ gì nhau, thì hai CLB, người hâm mộ cùng giới truyền thông cũng tạo ra điều đó.
Ví dụ như nhà báo Diego Torres, trong cuốn sách Preparense para perder đã tiết lộ nỗi sợ hãi của Chủ tịch Florentino Perez về việc Ronaldo sẽ chuyển tới Barca. Trong lễ trao giải Quả bóng Vàng đầu năm 2013, khi Messi đang trả lời phỏng vấn thì Ronaldo bước vào hội trường. Messi lập tức gọi Ronaldo lại và cả hai ôm lấy nhau như thể hai người bạn lâu ngày không gặp (chi tiết này cũng tương tự năm 2015, khi Ronaldo là người phiên dịch hộ cho Messi và Neymar bởi cả hai không nói được tiếng Anh, sau đó đùa rằng anh cần phải được nhận tiền công).
Perez chứng kiến tất cả trong sự đau khổ. Và ông sẽ vui hơn nếu họ bị ngăn cách bởi sự thù ghét được báo chí tô vẽ. Ông cũng thích thú khi với các câu chuyện cười trong phòng thay đồ Real, như nhà báo Guillem Balague tiết lộ, rằng Messi là một con rối bị nhét trong chiếc túi xách của Ronaldo.
Trên thực tế, dựa vào khẳng định của rất nhiều người gần gũi với Messi và Ronaldo, sự thù địch giữa họ không hiện hữu. Cả hai là điển hình của việc biến đối thủ thành động lực, hay lời nhắc nhở để thúc đẩy bản thân và làm chậm quá trình lão hóa. Để vẫn có thể ghi 40-50 bàn mỗi mùa và tiếp tục gặt hái vinh quang dù đã ngoài 30.
Giờ thì Messi và Ronaldo không còn ở trong môi trường đặc quánh mùi thuốc súng (La Liga), cùng chứng kiến những kẻ thứ 3 chen vào cuộc cạnh tranh, lấy đi những giải thưởng danh giá, họ đã có thể nhìn lại 15 năm qua với sự mãn nguyện.
Sau đó tự cảm thấy hạnh phúc vì đã có nhau. Một mối tình đẹp, giữa những hận thù.