Những điều tồi tệ sẽ luôn đến ngay sau những phút giây hạnh phúc. Dù mọi việc có tốt đến đâu, những kẻ bi quan luôn nhắc nhở bạn rằng phía trước là hàng tá điều tệ hại đang chờ đón. Andres đã trải qua một mùa hè tuyệt vời năm 2009 với cú ăn ba lịch sử cùng Barcelona: La Liga, cúp Nhà vua Tây Ban Nha và Champions League. Nhưng sau đó, mọi chuyện ập đến với Iniesta theo cái cách khó ai có thể tin được.
(Thực tế Barca đã giành 6 danh hiệu mùa này nhưng những chức vô địch được quyết định trong 1 hoặc 2 trận đấu như Siêu cúp Anh, Siêu cúp Tây Ban Nha, Siêu cúp châu Âu,… hoặc cúp Liên lục địa thường không được gộp vào để nói về một cú ăn ba).
"Tôi cũng không rõ vì sao, nhưng quả thật tôi đã cảm thấy rất tệ", Iniesta nhớ lại. "Ngày nọ, tôi thấy mình không ổn. Ngày hôm sau, và cả ngày hôm sau nữa, tất cả các bài test đều cho thấy cơ thể tôi hoàn toàn bình thường. Nhưng bản thân tôi biết, cơ thể và tâm trí của tôi khi ấy không hề đồng nhất, kiểu như chúng chẳng phải của chung một người. Bạn cảm thấy mất cân bằng và rồi mọi thứ cứ tệ dần đi. Đầu óc bạn không được nghỉ ngơi còn cơ thể thì liên tục gào thét bắt bạn phải để tâm đến nó hơn. Nhất là khi tình hình chấn thương cơ đùi mỗi lúc một tệ đi sau trận chung kết Champions League tại Rome. Bạn không thể thoát khỏi những suy nghĩ đó. Bạn lùng sục từng ngõ ngách trong đầu óc mình để tìm ra nguyên do tại sao, dù cho mặt khác bạn vẫn cố tự thuyết phục mình hãy cứ tận hưởng kỳ nghỉ hè tiếp đi".
Đằng sau những vinh quang tột đỉnh là một Iniesta tuyệt vọng với nỗi đau không ngỏ cùng ai.
Andres tiếp tục câu chuyện: "Bạn cảm thấy mình không ổn, nhưng những người xung quanh bạn thì không hiểu điều đấy. Bởi Andres Iniesta họ biết không phải Andres Iniesta này. Họ đâu thể nhìn thấu tâm hồn bạn đang trống rỗng bên trong".
Mùa hè trôi qua theo một cách không thể tệ hơn. Giai đoạn tiền mùa giải cũng đến, và dĩ nhiên, mở đầu sẽ là màn kiểm tra sức khỏe. "Ngay buổi tập đầu tiên, tôi tự khiến mình dính chấn thương. Âu cũng dễ hiểu bởi nếu bạn trải qua một mùa hè áp lực đè nén và căng thắng tột độ đến thế, chẳng lý gì cơ bắp bạn có thể hoạt động bình thường. Kết quả xét nghiệm cho thấy về cơ bản thì cơ thể tôi vẫn ổn nhưng cơ bắp lại không đủ khỏe. Vậy là tôi kết thúc giai đoạn tiền mùa giải trong chấn thương và phải lủi thủi tập một mình ở Mỹ cùng Emili Ricart, chuyên gia thể chất của Barcelona".
Nhưng nào có ai biết Andres đã phải chịu đựng nhiều đến thế. Cũng như chẳng ai biết cậu bé Andres đã trải qua những gì ngày còn ở học viện Barcelona, La Masia. Phải đến vài năm trước, anh ấy mới kể với mọi người: "Tôi thích giữ mọi thứ cho riêng mình. Tôi không thích trở thành gánh nặng cho ai chỉ vì vấn đề của mình, tôi thích tự giải quyết mọi thứ. Nhưng rồi một ngày, tôi không thể tiếp tục như vậy bởi thứ cảm giác rất lạ".
Vài ngày cuối cùng của giai đoạn tiền mùa giải, mọi chuyện có vẻ khá khẩm hơn với Iniesta. "Tôi đã không chơi trận nào kể từ trận chung kết ở Rome. Hai tuần liền, tôi không thể tập cùng cả đội. Nhưng rồi các bác sỹ nói rằng họ đã phát hiện ra vấn đề của tôi. Và tôi có thể sớm trở lại. Mọi thứ tiến triển như dự đoán, thuốc men bác sỹ kê đơn cũng giúp ích cho tôi rất nhiều. Và đó cũng là khi tôi nghe được hung tin ấy".
Ngập ngừng đôi chút, Iniesta kể: "Carles Puyol bảo tôi rằng Ivan de la Pena nói với anh ấy Dani đã qua đời. Tôi như chết lặng. Tôi không biết phải làm sao hay nghĩ gì bây giờ nữa. Không, không thể nào. Dani, người bạn thân của tôi đã ra đi sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Tôi không muốn tin…".
Cái chết của người bạn thân như đã đánh gục hoàn toàn Iniesta.
Andres và Dani Jarque, hậu vệ thuộc biên chế của đội bóng kình địch cùng thành phố - Espanyol, đã có những năm tháng khó quên cùng nhau. Họ từng ăn chung ngủ chung suốt quãng thời gian thi đấu cho đội trẻ của Tây Ban Nha. Và dù định mệnh chia đôi hai người đến hai đội bóng thù địch nhau ở cùng thành phố Catalan, tình bạn của họ vẫn chẳng hề thay đổi. Họ đã bên nhau từ khi còn rất nhỏ, và giờ, Dani đã ra đi để lại Iniesta một mình.
Theo cơ quan điều tra, nguyên nhân cái chết của Dani Jarque được xác định là do trụy tim trong thời gian tập luyện trước thềm mùa giải ở Italy.
"Những gì còn lại sau đó là một chuỗi ngày kinh khủng", Andres thổ lộ. "Tôi như rơi vào khoảng vô định, tất cả đều bị nhấn chìm bởi màn đêm. Không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng tôi phải tìm đến bác sỹ".
Nhưng bản thân Andres cũng không hiểu anh tìm tới bác sỹ vì lý do gì. Không ốm đau, cũng chẳng bệnh tật, dù vậy, có gì đó trong anh cảm thấy nặng đến khó hiểu.
"Tôi không biết phải cắt nghĩa nó ra sao". Andres tiếp tục. "Chỉ có điều chắc chắn, cả tâm hồn lẫn thể xác tôi đang mang một nỗi đau không thể nào giải thích. Bạn biết không, cái cảm giác mà chỉ trong thoáng chốc, bạn sẽ có thể làm điều gì đó ngu ngốc như hủy hoại chính bản thân mình. Mọi điều đều có thể xảy ra. Tôi không chắc cách nói đó nghe có nặng nề lắm không nhưng thực sự đó là những gì bản thân tôi đã cảm nhận được lúc ấy. Có lẽ, thời điểm ấy, tôi cũng đã hiểu vì sao con người ta có thể làm ra những điều điên rồ mà bình thường mình chẳng bao giờ dám nghĩ tới".
Chịu đựng những tổn thương sâu sắc sau cái chết của người bạn thân, Iniesta cuối cùng cũng tìm được một điểm tựa từ chính gia đình mình. Nếu không có những con người ấy, chẳng ai biết được chàng tiền vệ điềm tĩnh chúng ta hay nhìn thấy trên sân có thể sẽ đi đến những quyết định ngu ngốc gì.
"Cha mẹ, vợ tôi Anna và tất cả mọi người nữa... không có họ, sẽ chẳng bao giờ tôi đứng dậy nổi một lần nữa. Tôi nợ họ rất nhiều. Nếu một ngày nào đấy có thể, tôi chắc chắn sẽ làm điều tương tự cho họ. Nhưng tin tôi đi, bạn sẽ chẳng ngờ được điều gì sẽ xảy ra trong một thời điểm như vậy trừ khi chính bạn là người phải trải nghiệm nó".
Gia đình dĩ nhiên là hậu phương vững chắc cho Iniesta đứng dậy bước tiếp. Nhưng chỉ riêng họ thôi thì không đủ. Iniesta cần sự giúp đỡ từ những người có chuyên môn, và hơn tất cả, anh cần ai đó lắng nghe.
"Có đôi khi, thật khó để diễn tả cảm xúc hay những gì bạn đang phải trải qua cho một ai đấy để tìm sự đồng cảm. Nhưng tôi thì may mắn hơn bởi ở Barcelona có những chuyên gia y tế đặc biệt như Pepe, Bruguera hay là Imma nữa".
Mạnh mẽ đến mấy, Iniesta cũng không thể một mình vượt qua nỗi đau tinh thần đang giày vò anh.
Người đầu tiên giang bàn tay ra với Iniesta là Pepe. "Tôi không thể chịu được nữa", Andres bất lực nói với bác sỹ Pruna, bác sỹ trưởng ở Barcelona. "Liệu ông có thể bảo ai đó đến nói chuyện với tôi được không?". Ngay chiều hôm đó, Pepe xuất hiện trước thềm cửa nhà Iniesta. Và vài ngày sau là Imma, cô cũng là người đã tư vấn cho Andres đến gặp bác sỹ Bruguera.
Iniesta là vậy, một con người luôn âm thầm chịu đựng và vượt qua mọi thứ. Nhưng con người suy cho cùng vẫn là con người, ai cũng có giới hạn của riêng mình. Và đến một ngày, tất cả sụp đổ. Nghĩ lại thời gian đó, Iniesta cảm tưởng như cơ thể anh đang tự nói với chính mình: "Dừng lại đi,… Cậu đã dành hàng năm trời lắng nghe người khác và khiến họ hài lòng. Giờ là lúc cậu hãy nghe tôi nói đi. Hãy dành thời gian cho tôi. Hay đúng hơn, hãy dành thời gian cho chính cậu đi".
Trước giờ, tôi vẫn luôn tin rằng tự mình có thể làm được mọi thứ, kiểu như Siêu nhân ý. Vậy mà, giờ tôi lại không lý giải tại sao bên trong tôi lại đang trống rỗng đến vậy, chẳng một chút hy vọng, chẳng một chút động lực,… chẳng có một thứ gì hết. Cảm tưởng không có điều gì có thể khiến tôi hạnh phúc.
Nghe đến đây, chắc bạn sẽ nghĩ: "Anh ta bị sao vậy? Còn gì mà anh ta chưa đạt được sao: được chơi cho Barcelona, khoác áo Tây Ban Nha, tiền tài danh vọng, tất cả đều ngưỡng mộ anh ta". Có lẽ, bạn đã nghĩ thế phải không. Bản thân tôi cũng phải tự đặt cho mình câu hỏi ấy. Và tôi chẳng thể kiếm nổi một câu trả lời. Nhưng, sự thật lúc ấy tôi thấy mình hoàn toàn trống rỗng. Và khi bạn gần như đã cạn kiệt, hãy tìm một ai đó có thể đem lại cho bạn sức mạnh, giống như sạc pin vậy – bằng không, bạn sẽ chết".
Lẽ ra đó phải là mùa hè đẹp nhất cuộc đời Iniesta. Anh chơi thứ bóng đá đỉnh cao nhất sự nghiệp, giành cú ăn ba thần thánh cùng Barcelona – nhưng rồi, mọi thực tế chỉ là một địa ngục tăm tối. Kỳ nghỉ lễ cũng không giúp Iniesta trở nên khá hơn. Không phải bàn thắng vào lưới Chelsea, không phải cú ăn ba lịch sử, và cũng chẳng phải bất cứ thứ gì khác. Nhưng, dù cho Andres Iniesta vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn có những người nhận ra điều gì đó bất thường: Andres này không phải Andres họ từng quen.
Ngày nọ, Sesi, một người bạn thân của Iniesta đang theo dõi buổi tập tại Camp Nou thì chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là Antonio, cha của Andres.
"Nó không ổn một chút nào, rõ ràng có vấn đề gì đó".
"Bình tĩnh nào chú Antonio, con thấy cậu ấy vẫn tập luyện bình thường mà".
"Con bảo chú bình tĩnh sao được chứ. Nó là người duy nhất trong gia đình này không cảm thấy hạnh phúc. Chắc chắn có gì đó thật sự không ổn".
Dù cố giữ bình tĩnh nhưng sự thật lòng Sesi cũng ngổn ngang. Bữa trước, khi cùng gia đình Iniesta dùng bữa trưa, cô vợ Anna của chàng tiền vệ Barcelona đã nhận ra chồng mình đang có vấn đề.
"Anh làm sao vậy", cô lo lắng nhìn Andres.
Không một lời đáp. Cả bàn ăn chìm trong im lặng.
Sau cùng, Iniesta cũng lên tiếng: "Không sao, anh ổn thật mà".
Không ai nói với ai, nhưng mọi người trên bàn ăn hôm ấy đều chắc chắn rằng anh ấy không hề ổn chút nào. Sesi, Anna và cả cha mẹ Iniesta… tất cả bọn họ đều nhận ra điều ấy.
Những bác sĩ tâm lý ở Barcelona đã xoa dịu nỗi buồn của số 8 huyền thoại.
Anh ấy cần sự giúp đỡ của những người chuyên nghiệp, và đó cũng là lý do bác sỹ tâm lý Imma Puig của Barcelona xuất hiện. "Nhờ có Imma, tôi đã tìm ra một người mình có thể sẻ chia, một người mà tôi sẵn sàng nói ra tất cả mọi chuyện", Andres thổ lộ. "Có những người bạn có thể tâm sự và có những người thì không. Nhưng cô ấy thì có. Mọi chuyện từ thưở mới sinh, gì gì tôi cũng có thể kể cho cô ấy. Imma đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu chúng tôi có buổi điều trị lúc 6h, tôi thường đến sớm tận 10 phút để chuẩn bị. Điều đó có nghĩa tôi cảm thấy sự hiện diện của cô ấy thật sự có ích và quá trình điều trị này đã giúp tôi khá lên hẳn. Thật tuyệt khi được chia sẻ câu chuyện của mình với cô ấy, dĩ nhiên, tôi thì có rất nhiều chuyện cần nói ra".
Iniesta tiếp tục: "Cô ấy giúp tôi ngộ ra nhiều thứ, cô ấy giúp tôi tươi tỉnh hơn, và trên tất cả, Imma dạy tôi biết cách lựa chọn. Có đôi khi, bạn không thể nhận ra mình đang làm những gì. Chắc chắn trong chúng ta ai cũng đã từng như thế. Chúng ta cứ đâm đầu lên phía trước, ngày này qua ngày khác… cho đến khi bạn không thể tiếp tục nữa. Cô ấy đã giúp tôi hiểu ra điều ấy và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Chính Imma đã cho tôi sức mạnh để tiếp tục bước đi".
Andres vẫn cứ miệt mài kiếm tìm một lối thoát, tìm kiếm, tìm kiếm và tìm kiếm. Chẳng biết tự bao giờ, anh đã nhớ rõ từng chi tiết bên trong đường hầm tối, nơi anh đã làm nên tên tuổi của mình, và cũng là nơi anh rơi vào tuyệt vọng để rồi sống trong ngục tù do chính mình tạo ra.
Nhưng hầu như chẳng ai biết những gì Andres đã phải trải qua. Trong phòng thay đồ của Barca thì có vài người biết, còn bên ngoài kia lại chẳng một ai.
Hai thế giới, hai con người, hai Andres Iniesta. Như một tảng băng trôi, những gì chúng ta thấy bên trên là một con người tươi cười, một nghệ sĩ sân cỏ, và một chiếc mặt nạ. Còn bên trong lại là một người đàn ông tội nghiệp, bất lực không tìm được lối thoát khỏi màn đêm đen…
Còn nữa