Highlights Việt Nam 0-2 Iran | Chiến thắng quá đẳng cấp của đội bóng số 1 châu Á
Đó là khoảnh khắc, dù không mong muốn, nhưng chúng ta buộc phải đối mặt với sự thật. Rằng tuyển Việt Nam, với sự tiến bộ vượt bậc và không ngừng vượt qua giới hạn bản thân trong suốt 1 năm qua, nhưng đã thất bại trong việc làm nên một kỳ tích khác ở Al-Nahyan, trong một buổi chiều đầy nắng của Abu Dhabi.
Đơn giản bởi thầy trò HLV Park Hang-seo phải đối mặt với thử thách cực khó: Iran.
Mà Iran là ai kia chứ? Chính là những người từng khiến Cristiano Ronaldo cùng đồng đội sống trong sợ hãi bị loại sớm khỏi World Cup 2018, và hiện tại, là đội bóng mạnh nhất châu Á theo BXH FIFA. Họ ở một cấp độ hoàn toàn khác, sở hữu vô số ngôi sao sáng giá đang chơi tại các giải đấu hàng đầu châu Âu và được dẫn dắt bởi một HLV danh tiếng.
Còn chúng ta, hầu như không có gì trong tay ngoại trừ trái tim quả cảm, ý chí chiến đấu ngoan cường và khát vọng thể hiện bản thân. Những phẩm chất ấy từng giúp các chàng trai áo đỏ viết nên những câu chuyện đẹp như mơ, vươn tới những đỉnh cao mà không ai dám nghĩ.
Nhưng hôm nay, nó không thể làm nên sự khác biệt, hay xóa nhòa khoảng cách với Iran. Họ quá mạnh mẽ, quá tốc độ, lại di chuyển năng động, phối hợp tốt. Và nhất là, biết phải làm thế nào để kết liễu đối thủ. Tóm lại, một lần nữa phải nói lại, Iran ở một giai tầng khác, cách biệt chúng ta.
Việc tuyển Việt Nam thua không có gì phải bàn cãi. Và xứng đáng. Nhưng, bạn thấy đấy, các chàng trai, từ Quảng Hải, Công Phượng tới Trọng Hoàng, Quế Ngọc Hải hay Đặng Văn Lâm đã không khiến chúng ta thất vọng.
Bạn đã thấy cái cách họ chiến đấu dũng cảm và bất khuất thế nào, trước và sau khi nhận lấy các bàn thua. Trung vệ Quế Ngọc Hải không ngại lấy thân mình hứng chọn cú dứt điểm cực căng của Taremi, để rồi sau đó lăn lộn trên sân với cái mạng sườn tê dại. Hay lúc Trọng Hoàng gục xuống trên sân, lặng đi với cái cổ chân tưởng như vỡ tung sau tình huống tranh chấp phút 81, nhưng rồi lại gượng đứng dậy để tiếp tục chiến đấu cùng đồng đội…
…và cho đến tận những phút cuối cùng, với những cơn đau hành hạ, thể xác rã rời và đôi chân không còn tuân thủ theo sự điều khiển của trí não, họ vẫn lao lên, tìm kiếm một cái gì đó. Những chiếc áo đỏ biết rằng những nỗ lực chỉ là vô vọng, song họ vẫn làm.
Tại sân Al-Nahyan là một cuộc chiến thực sự. Nhưng không hề cân sức, giữa gã khổng lồ Goliath với chú bé chăn cừu David bé nhỏ, trên tay chỉ là cục đá và chiếc ná cao su.
Đáng tiếc là, câu chuyện tối thứ Bảy lại không tuân thủ các lập luận của Malcolm Gladwell, tác giả cuốn sách "David & Goliath - Cuộc đối đầu kinh điển và nghệ thuật đốn ngã những gã khổng lồ". Goliath Iran không hề chậm chạp, vụng hay mắc phải căn bệnh về thị giác mà những người to lớn thường gặp. Và chàng David Việt Nam, dù tận dụng hết những thế mạnh bản thân, lao vào cuộc chiến với cả trái tim nhiệt huyết cùng sự quyết tâm, nhưng hoàn toàn bất lực.
Ở đây chỉ có một hiện thực tàn nhẫn, khi các chàng David liên tục bị đánh gục, và nhận lấy thất bại sau cùng.
Điều đáng khen ngợi là không một giây phút nào các tuyển thủ của chúng ta thôi chiến đấu, hay buông bỏ cục đá và chiếc ná cao su. Họ ngã xuống, lại đứng dậy, và ngã xuống một lần nữa, đứng dậy một lần nữa.
Ngoại trừ Tiến Linh, người chỉ có 6 phút trên sân, không một cầu thủ nào không thực hiện ít nhất 3 pha tranh chấp. Đồng thời, 13/14 người đã làm mọi cách thu hồi bóng sau khi bị mất. Tất cả tràn đầy quyết tâm chơi để trong phần lớn thời gian không cho đối thủ khoảng trống, giữ tập trung để loại bỏ các sai lầm.
Họ đã nhận 2 bàn thua, nhưng thực tế là Iran chỉ có 5 cú dứt điểm trúng đích. Không những vậy, vẫn có thể tung ra những cú phản đòn khiến gã khổng lồ Tây Á phải toát mồ hôi.
Bạn nghĩ sao nếu cú dứt điểm phút 52 của Công Phượng đi vào lưới, hay pha cứa lòng của Quảng Hải phút 89 chính xác hơn? Tất nhiên bóng đá không có từ nếu, song chúng ta được phép tiếc nuối, và tự hào.
Trong khoảnh khắc, Việt Nam đã cho thấy đẳng cấp của mình. Tình huồng đầu tiên là cú tập kích vào trung lộ đảm bảo cả hai yếu tố, bất ngờ và tốc độ, xuất phát từ pha qua người khéo léo và tung ra đường chuyền xuyên tuyến của Hùng Dũng cho Văn Toàn, người sau đó nhả bóng cực đẹp đặt cầu thủ xứ Nghệ vào thế đối mặt thủ môn.
Kế đến, bắt nguồn từ cú phất bóng dài chuẩn xác, đánh bại hàng thủ Iran để Văn Toàn thoát xuống, dẫn đến tình huống dứt điểm chệch cột dọc của Quang Hải.
Các học trò của HLV Park Hang-seo không một chút mặc cảm và cố gắng chơi theo cách của mình. Không liên tục, nhưng ít nhất họ đã làm được. Và nếu không phải vì đã căng sức suốt chiến dịch AFF Cup cách đây chưa đầy 1 tháng, di chuyển gần 6 ngàn cây số tới UAE và chơi trận mở màn mệt nhoài trước Iraq, để rồi bị bào mòn thể lực, có lẽ các tuyển thủ đã chính xác hơn trong các pha kết thúc quyết định.
Nhưng không sao cả. Các chàng trai nên ngẩng cao đầu. Họ đã làm hết mình để không hối tiếc, đây vẫn là một đêm đáng nhớ và khiến 90 triệu người dân Việt Nam cảm thấy tự hào.
Nên nhớ rằng cuộc chơi vẫn chưa kết thúc. Chàng David nhỏ bé vẫn có thể đứng dậy để viết nên câu chuyện của mình, vào một ngày khác.