Vào trưa ngày 210/5, Canelo Alvarez đã có thắng lợi thứ 56 trong sự nghiệp. Trước sự chứng kiến trực tiếp của 73 nghìn khán giả, tay đấm người Mexico đã đấm vỡ hốc mắt của Billy Joe Saunders, buộc HLV của tay đấm người Anh phải xin bỏ cuộc trước khi hiệp 9 bắt đầu. Thêm một chiến thắng ấn tượng và Canelo tiếp tục khẳng định vị thế của tay đấm số 1 thế giới hiện tại.
Khi màn so tài khép lại, truyền thông đã nhắc lại buổi tâm sự cách đây ít ngày của Canelo. Đây cũng là lần hiếm hoi, Canelo chia sẻ về con đường đến với quyền Anh của mình.
Canelo sinh ra trong một gia đình có tới 8 anh chị em. Trong đó ngoài Canelo, 4 người khác cũng theo nghiệp quyền Anh chuyên nghiệp, đó là Rigoberto (27-4), Ricardo (24-3-3), Ramon (28-8-3) và Victor (0-2-1). Dù cha không muốn cho Canelo theo nghiệp quyền Anh nhưng tay đấm sinh năm 1990 vẫn quyết định theo đuổi niềm đam mê của mình. HLV đầu tiên của Canelo không ai khác chính là người anh trai Rigoberto (gọi tắt Rigo).
Dưới đây là câu chuyện cuộc đời của Canelo qua lời kể của anh.
Năm tôi 13 tuổi, bố mẹ tôi quyết định ly hôn. Thật khó cho một đứa trẻ như tôi chứng kiến điều đó. Nhưng tôi hiểu tình hình và biết vì sao họ lại làm thế. Thật may, Chúa đã cho tôi một suy nghĩ chín chắn từ khi còn rất sớm. Hồi bé, tôi sống với cha và quanh khu Guadalajara ấy có không ít những cám dỗ, nào là thuốc phiện, đồ uống có cồn và một số thứ tương tự thế. Nhưng tôi không bao giờ thử chúng. Khi biết tới boxing, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi: Đây mới chính là thứ mình muốn là và giờ không ai có thể ngăn tôi cả".
Tôi ngồi cạnh Rigo khi anh ấy thượng đài chuyên nghiệp lần đầu tiên. Lúc ấy, tôi mới biết mình say mê quyền Anh đến thế nào. Sau đó, anh ấy cho tôi đôi găng đang dùng. Rigo thường nói rằng tôi rất đặc biệt và anh ấy nhìn thấy sự quyết tâm của tôi. Mỗi người sinh ra đều sở hữu một tài năng đặc biệt để làm một điều gì đó. Tôi nghĩ Rigo sinh ra để làm người đồng hành với tôi.
Buổi tập quyền Anh đầu tiên của tôi diễn ra ở sân sau nhà Rigo. Một ngày anh ấy nói với tôi, "Anh không thể dạy cho em nữa. Em học quá nhanh và anh giờ chẳng còn gì để chỉ cho em nữa. Anh là một võ sĩ và giờ đến lượt em. Hãy đấu một trận nghiệp dư đi". Giải đấu đó vô tình lại có sự xuất hiện của Chepo (Eddie "Chepo" Reynoso - HLV sau này của Canelo).
Ông ấy tiến đến anh tôi và nói. "Đối thủ sẽ rất đô con và lớn hơn nhiều tuổi đó". Anh tôi bình tĩnh đáp lại, "Không sao, hãy chờ xem điều gì sẽ xảy đến". Cuối cùng, tôi hạ knock-out đối thủ ở hiệp 2. Chepo hào hứng bước tới, "Cậu bé thật tuyệt. Tôi muốn nhận cậu ấy". Đó là cách tôi quen HLV của mình.
Khi tôi 14 tuổi, tôi có thể đánh gục một võ sĩ vào khoảng 30-35 tuổi. Tôi được sinh ra để hạ đo ván người khác.
Năm lên 15 tuổi, tôi ra mắt sân chơi chuyên nghiệp. Thời điểm đó, tôi vẫn còn đang học lớp 8. Tôi thì không thích trường học cho lắm. Việc phải làm bài tập khiến việc tập luyện của tôi bị gián đoạn dù tôi đã tập sống theo kế hoạch từ rất nhỏ.
Tôi còn nhớ cha mình có một cửa hàng kem. Khi 5 tuổi, tôi xin ông ấy được làm việc tại đây. Cha nói, "Không được, con còn nhỏ quá". Dù vậy, tô đã đến làm việc tại đây khi lên 7. Lần đầu bước lên chiếc xe chở đồ ăn để bán kém, tôi thấy không thoải mái lắm. Bởi lẽ, tóc tôi màu đỏ và mặt thì nhiều tàn nhang. Vì điều này, tôi bị bạn bè trêu chọc rất nhiều. Tuổi thơ cũng không được yên ả. Nhưng rồi mọi thứ cũng qua.
Nhận ra không thể vừa tập luyện vừa học vừa đi làm, tôi buộc phải đưa ra quyết định. Tôi chọn quyền Anh. Cha tôi tất nhiên rất tức giận. Ông ấy không muốn tôi trở thành tay đấm quyền Anh. Thời gian đó, tôi bị la mắng rất nhiều. Đến mức, tôi phải hạn chế công việc ở cửa hàng kem để bớt gặp ông ấy.
Một ngày, tôi tìm gặp ông ấy và nói: "Con biết cha rất giận và không đồng ý nhưng con không bao giờ bỏ quyền Anh. Dù cha có mắng con cả đời, con sẽ không dừng lại".
Hiện tại, tôi không hối hận vì đã nghỉ học. Dù vậy, tôi sẽ không để các con mình như thế. Mấy đứa nhóc buộc phải đến trường và học tập đầy đủ. Tôi làm vậy vì tình cảnh khi đó buộc phải vậy. Xét tổng thể, đây cũng là phương án tốt nhất. Tôi sẽ không phàn nàn gì cả. Tôi quyết định và chấp nhận nó. Cũng vì thế, giờ tôi có điều kiện để con cái mình được học tập đầy đủ và có cuộc sống sung túc.
Có giai đoạn, anh trai muốn tôi rời boxing để làm một nhân viên rửa xe với đồng lương ổn định hơn. Tôi không thể làm thế. Tôi sẽ không rời quyền Anh vì bất kỳ lý do nào. Thực tế, tôi đến với boxing chẳng vì tiền. Trái tim tôi rất yêu và đam mê môn này.
Nhưng rất nhiều lần, tôi gặp phải áp lực về kinh tế. Tôi biết mình lên chức cha khi mới chỉ 16 tuổi. Tôi biết mình cần phải nỗ lực hơn vì con. Con gái đầu Emily sinh ra, tôi mang thiên thần nhỏ của mình đến thuê một căn hộ với giá 1000 peso/tháng (khoảng 50 USD).
Có người vẫn hỏi, anh đã làm thế nào để vượt qua thời điểm đó. Tất nhiên, tiền nhà tiền bỉm sữa thật khủng khiếp nhưng tôi chấp nhận nó. Con gái vô cùng quan trọng với tôi nên tôi cho rằng bản thân không phải "chịu đựng" điều gì cả. Tôi làm việc để có tiền cho gia đình. Tôi biết mình phải nỗ lực để kiếm tiền. Dù vậy, trong thâm tâm, tôi không trở thành boxer chuyên nghiệp vì tiền.