Tôi ký hợp đồng chuyên nghiệp với Anderlecht vào ngày sinh nhật, 13/5/2009 và tự thưởng mình một bộ FIFA và chiếc TV mới toanh. Năm đó, giải vô địch Bỉ thật điên rồ, Anderlecht và Standard Liege kết thúc mùa giải với số điểm bằng nhau. Và 2 CLB phải thi đấu thêm 2 trận play-off sân nhà và sân khách để tìm ra đội vô địch.
Trong trận đấu lượt đi, tôi ngồi nhà xem Anderlecht thi đấu như bao CĐV khác. Thế nhưng một ngày khi trận lượt về diễn ra, tôi nhận được cuộc gọi từ HLV đội trẻ.
"Xin chào? Có việc gì vậy? Tôi chuẩn bị ra công viên chơi bóng", tôi trả lời điện thoại.
"Ồ không không, chuẩn bị hành lý đến SVĐ ngay, CLB cần cậu", HLV trả lời.
Tôi sốc thực sự và chạy vào phòng ngủ gọi bố. Hai bố con lên đường đến SVĐ. Hồi đó tôi còn rất trẻ, khi được hỏi muốn mặc số áo nào, tôi đòi số 10.
Người quản lý yêu cầu lấy số lớn hơn 30. Tôi đáp lại: "Được rồi, 3 6 = 9, vậy cho tôi số 36 đi!". Trong bữa tối hôm đó tôi có buổi ra mắt đội một. Họ bắt tôi phải đứng lên hát một bài. Lúc đó tôi quay cuồng đến nỗi chẳng hiểu mình hát gì.
Trận đấu đầu tiên của Lukaku cho Anderlecht là màn quyết đấu với Standard Liege.
Ngày hôm sau, chúng tôi lên xe và tới SVĐ. Tôi vẫn nhớ các cầu thủ trong đội một ai cũng mặc bộ vest nhìn rất ngầu, riêng tôi thì lại mặc bộ quần áo thể thao đã cũ. Khi vừa mới bước ra khỏi xe, mọi camera đổ dồn vào tôi.
Quãng đường từ xe đến phòng thay đồ khoảng 300 mét, ngay khi vừa bước vào, điện thoại của tôi rung liên hồi. Tôi nhận được 25 tin nhắn từ bạn bè trong khoảng 3 phút.
"Này ông bạn?! Sao tôi thấy tên ông trong đội hình thế kia ?!".
"Rom, có chuyện gì xảy ra thế? Sao ông được lên TV thế?".
Người duy nhất tôi trả lời lại là bạn thân. Tôi nói: "Chưa biết được ra sân thi đấu hay không nhưng mà nhớ xem TV nhé!".
Phút thứ 63 của trận đấu, HLV gọi tôi vào sân.
Màn trình diễn của Lukaku trong lần đầu ra sân cho đội một Anderlecht.
Tôi khoác lên mình chiếc áo của Anderlecht và có một trận đấu thực thụ trên sân. Lúc đó, tôi 16 tuổi 11 ngày.
Chúng tôi đã thua ở trận đấu đó nhưng thự sự tôi cảm thấy mình đang ở trên thiên đàng. Tôi hứa và đã hoàn thành được mục tiêu, dù muộn mất 11 ngày. Đó là thời điểm tôi nhận ra gia đình của mình từ nay sẽ khác.
Mùa giải sau đó, tôi vừa đến trường học nốt năm cấp ba vừa ra sân tại Europa League. Tôi luôn đem theo túi to đựng đồ cá nhân để có thể bay đi thi đấu vào buổi chiều mà không cần phải về nhà. Năm đó Anderlecht vô địch giải đấu một cách vô cùng thuyết phục, còn tôi về nhì trong hạng mục tranh giải Cầu thủ Châu Phi của năm. Mọi thứ thật điên rồ.
Khi tôi ra sân và có màn thể hiện tốt, báo chí gọi tôi là "Romelu Lukaku, tiền đạo người Bỉ". Thế nhưng nếu mọi chuyện diễn ra không đúng như ý muốn, họ lại gọi tôi là "Romelu Lukaku, tiền đạo người Bỉ gốc Congo".
Bạn có thể không thích cách tôi chơi bóng. Tuy nhiên tôi sinh ra ở đây, lớn lên tại Antwerp, Liege và Brussels. Tôi mơ về một ngày được chơi cho Anderlecht. Tôi mong 1 ngày mình có thể trở nên nổi tiếng như Vincent Kompany. Tôi là người Bỉ!
Không hiểu sao người Bỉ lại muốn tôi thất bại. Khi tôi đến Chelsea và không được ra sân, họ cười tôi. Khi tôi phải chuyển sang West Brom, họ nhạo báng tôi. Nhưng không sao cả, đám người đó không góp mặt trong ngày vui của tôi. Nếu không ở bên tôi trong lúc khó khăn, bạn không thể hiểu được tính cách, con người của tôi đâu.
Bạn biết điều gì thú vị không? Tôi không được xem Champions League 10 năm khi còn nhỏ. Gia đình tôi có TV nhưng không thể xem giải đấu đó. Tới trường và đứng giữa đám trẻ cùng lứa nói chuyện về trận chung kết, tôi ngờ ngệch vì chẳng biết nó diễn ra như thế nào. Năm 2002, Real Madrid đối đầu với Bayer Leverkusen, chúng bàn bạc về cú volley nào đó. Và tôi chỉ biết đường gật gù tỏ vẻ mình cũng xem trận chung kết.
Lukaku ra sân cho ĐT Bỉ tại World Cup năm 2014.
2 tuần sau, chúng tôi có một buổi tin học. Một trong đám bạn của tôi đã tải đoạn clip từ trên mạng Internet. Nhờ đó mà tôi thấy bàn thắng của Zinedine Zidane đẳng cấp đến mức nào. Trong Hè năm 2002, tôi đã đến nhà bạn để tận mắt chứng kiến "Người ngoài hành tinh" Ronaldo thi đấu trong trận chung kết. Trước đó, tôi chẳng biết điều gì đã xảy ra tại World Cup.
12 năm sau, tôi ra sân cho ĐT Bỉ ở ngày hội bóng đá thế giới.
Giờ tôi đang chuẩn bị có cơ hội thứ 2 chơi bóng tại World Cup, lần này em trai sẽ sát cánh cùng tôi. 2 đứa trẻ cùng trong một gia đình và đã vượt qua nghịch cảnh. Tôi sẽ mãi nhớ kỳ World Cup 2018 trên đất Nga. Cuộc sống quá ngắn để lo lắng. Mọi người có thể chỉ trích đội tuyển và tôi thế nào cũng được, tôi không quan tâm.
Nghe này, khi chúng tôi còn là những đứa trẻ, chúng tôi không thể xem Thierry Henry thi đấu trong chương trình Match of the Day. Hiện giờ, chúng tôi đang được học hỏi từ anh ấy hằng ngày tại ĐTQG. Tôi đang đứng cùng với một huyền thoại thực thụ. Henry thường xuyên chỉ bảo cách chạy chỗ làm nên thương hiệu của anh ấy.
Lukaku tự hào khi là một người Bỉ dù bị phân biệt chủng tộc.
Tôi cá Henry là người xem bóng đá nhiều nhất thế giới. Có thời điểm tôi và anh ấy tranh cãi về giải hạng 2 nước Đức.
Tôi hỏi: "Thierry, anh biết Fortuna Dusseldorf chứ?". Anh ấy trả lời: "Đương nhiên là tôi biết". Đó là một câu trả lời ngầu nhất tôi từng nghe.
Tôi rất mong ông ngoại có thể chứng kiến điều này. Tôi không nói đến Premier League, Manchester United, Champions League hay World Cup. Tôi chỉ muốn ông thấy cuộc sống hiện tại của gia đình. Tôi ước có thể nói chuyện với ông nhiều hơn để kể về những câu chuyện…
Thấy chưa? Cháu nói rồi mà. Mẹ vẫn rất khỏe. Căn hộ của gia đình giờ không còn chuột hoành hành nữa. Không còn phải ngủ dưới đất nữa. Không còn phải lo lắng nữa. Chúng ta ổn rồi, tất cả ổn rồi…
Không cần kiểm tra tờ căn cước nữa, giờ thì họ đã biết đến danh tiếng của tôi!